Long DiệcHân cùng Ngọc Phi Yên rời khỏi phòng khách, dù sao hai người kia cũngcần không gian riêng để tâm sự với nhau, bọn họ sao có thể ở lại ngăncản hai người kia tâm tình được.
Vừa ra đến phía ngoài, Ngọc Phi Yên liền quấn chặt chiếc áo khoát bên ngoài cho ôm sát người.
Gió thu mang theo mưa bụi thổi tạt vào người, khiến nàng có cảm giác rất lạnh nhưngthần trí lại rất tỉnh táo, loại thời tiết như thế này nàng vẫn thích ủmình trong ổ chăn ấm áp mà thôi.
Mưa bụi như sương khói, tuy đẹp nhưng mà thật sự cũng rất lạnh à nha!
“Diệc Hân, chàng đã từng làm gì với đại ca của ta và Thanh Nhi sao?”
Nếu khôngnhư thế thì khi nhìn thấy Diệc Hân, sao đại ca nàng và Thanh Nhi đều cóphản ứng kì lạ như nhau, không phải sợ, mà là phẫn nộ cộng thêm một chút không biết làm sao, nàng quay người lại, nhìn tướng công nhà nàng hyvọng hắn có thể cho nàng một đáp án.
Long Diệc Hân cũng dừng lại cước bộ, nhìn vào đôi mắt sáng ngời của nàng qua tấm màn sa.
Mặc dù hai người đối diện nhìn nhau, nhưng hắn cũng không có trả lời vấn đề của nàng.
Hắn không thích thê tử mình quan tâm đến người khác quá nhiều.
Cho nên, hắn thôi không nhìn nữa mà bước đi trước, trong màn mưa phùn mênh mông nhưtấm màn mỏng bằng tơ tằm, thân ảnh hắn vô cùng tiêu sái, vô cùng tuấndật.
Nhưng mà nhìn thấy thân ảnh tiêu sái, tuấn dật ấy lại khiến cho Ngọc Phi Yên tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-phu-quan/2384494/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.