Phòng khách Trúc Uyển.
Gió thu thổi rừng trúc lao xao trong đêm dài tĩnh mịch.
Long DiệcHân nhàn nhã nằm trên chiếc ghế quen thuộc đặt bên cửa sổ, ánh mắtphượng nhắm lại, như đang tập trung lắng nghe tiếng gió thổi những khómtrúc rung động xào xạt, ánh sáng nhu nhuận của dạ minh châu chiếu rọitrên khuôn mặt hoàn mỹ, hiện lên một vầng hào quang tuyệt đẹp như thầnthánh làm cho người ta không khỏi không kính ngưỡng.
Bỗng nhiêntrên khuôn mặt tuyệt đẹp kia hiện lên một nụ cười đẹp như hoa nở, giâyphút này giống như khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân bị che lại, đột nhiênhiện ra, như bóng đêm mờ ảo nghênh đón muôn ngàn ánh sáng của buổi rạngđông.
Cùng lúc đó, Ngọc Phi Yên, Thanh Ảnh và Vân Tranh cùng bước vào Trúc Uyển, bọn họcẩn thận bước nhẹ nhàng trên nền lam điền ngọc thạch, chỉ sợ gây ratiếng vang sẽ làm kinh động đến người nào đó đang đợi bọn họ.
Màn đêm yên tĩnh sâu thẳm, không có tiếng côn trùng kêu vang mà chỉ có tiếng gió thổi trúc điệp xào xạt.
Ánh sáng trong phòng khách làm cho đêm đen càng thêm âm u.
Tới của phòng khách, ba người cùng liếc mắt nhìn nhau, cả ba cùng thấy sự lo lắng trong ánh mắt của đối phương.
Nhìn thấyhai người kia chần chừ, Ngọc Phi Yên xuýt một tiếng, hùng dũng như mộttráng sĩ dũng mãnh đẩy cánh cửa phòng khách bước vào, dù sao sớm haymuộn gì thì cũng phải đối mặt, còn không bằng sớm đi vào cho xong.
“Tướng công, chúng ta đã trở về.”
Chân trướcvừa mới bước vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-phu-quan/2384477/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.