“Nàng ở nơi nào?”
Huyền U thấp giọng hỏi, Trúc Âm của hắn, hắn vô cùng muốn gặp nàng, khi ở bên trongbăng quan, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, chuyện lúc trước quả thật là lỗicủa hắn, hắn không nên vội vàng hấp tấp, không hiểu kỹ càng mà đem đặtnàng vào trong băng quan, khiến thân thể của nàng bị hàn khí ăn mòn,khẳng định càng thêm suy yếu. Nhìn thái độ của đứa nhỏ này, hắn biết hai mươi năm qua, nàng vẫn bị bệnh tật dày vò, hắn cảm thấy mình thật hỗnđản, thời điểm nàng thống khổ hắn không có ở bên cạnh, thất hồn lạcphách phiêu bạt khắp nơi.
Cũng khó trách vì sao đứa nhỏ này lại đối với hắn như thế!
Long DiệcHân không nói, ánh mắt dưới mũ sa nhìn hắn, bốn mắt giao nhau, môi LongDiệc Hân nở ra một nụ cười quỷ dị, hắn nhớ tới tiểu thê tử mình mỗi ngày đều la hét nói muốn ăn cá nướng của Huyền U, có lẽ, hắn sẽ giúp nàngđạt được ý nguyện ấy.
Không phải hắn ta muốn gặp Trúc Âm sao?
Hắn có thể đáp ứng!
Chỉ cần hắn ta ở lại Phi Long Sơn làm đầu bếp cho thê tử hắn là tốt rồi, thê tử hắn ngày nào cũng nhắc đến hắn ta.
“Hiện tại nàng có khỏe không?”
Ánh mắtHuyền U nhìn Long Diệc Hân tràn ngập sự mong đợi, hắn có thể cảm nhậnđược hơi thở của nàng đang ở đâu đây, lần trước cũng đến nơi này nhưnghắn không cảm nhận được như hôm nay, hắn cảm nhận được rất rõ ràng nàngđang ở rất gần hắn, hai mươi năm qua hắn chưa bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-phu-quan/2384471/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.