Phi Long Sơn – Trúc Uyển
Cuối thu khí sảng, trời cao ngàn dặm không mây, lục ý dạt dào xanh tươi can trúc,theo gió mát lắc lư, lay động phong tư rất là quyến rũ, giống như lục ytiên nữ khởi vũ.
Trong rừngtrúc, có một chòi nghỉ mát Bạch Ngọc, được chế tác bằng Bạch Ngọc, tinhxảo lịch sự, tao nhã. Màu xanh của trúc bao phủ xung quanh, trắng – xanh hòa lẫn với nhau làm tăng thêm nét thanh nhã nơi này.
Sau giờ ngọ, ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua rừng thúy trúc rậm rạp, những tia nắng rực rỡ chiếu thẳng vào chòi Bạch Ngọc, thanh nhã, ấm áp, tạo thànhnhững vệt nắng loang lỗ lóe sáng hào quang, giống như Bồng Lai tiên các.
Long DiệcHân nhàn nhã ngồi trên ghế bạch ngọc thượng đẳng, trên bàn ngọc là mộtcây đàn cổ được đặt trước mặt, hương khói thơm lượn lờ xung quanh cái lư hương nhỏ trên bàn.
Một tay hắnnhẹ nhàng lướt trên Bát Huyền Cầm, thần thái không giống như đang chơiđàn mà như rất bình tĩnh chiêm ngưỡng nhân sinh, ngón tay hắn trêu chọcsợi dây đàn làm gợn lên những con sóng âm thâm nho nhỏ.
Nhân sinh (Cuộc sống)quá mức yên lặng sẽ gây cho hắn nhàm chán, hắn là giao long ngao du trênbiển cả, chỉ cần một động tác rất nhỏ của hắn cũng sẽ làm cho gió nổi,mây bay.
Đôi mắt phượng sâu thẳm, nhìn chăm chú vào huyền cầm, nhẹ nhàng thốt ra một câu –
“Sao lại thế này?”
Cúi đầu thốt nỉ non, làm cho người ta nghĩ đến hắn đang lầm bầm lầu bầu một mình,nhìn khắp bốn phía mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-phu-quan/2384386/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.