Tinh thần Ngọc Phi Yên tràn đầy hứng thú nhìn chằm chằm bóng dáng Mạc Lục đang rời đi, tiện đà quay lại xem vẻsửng sờ ngốc ngếch của Hác Xích đang đứng bên cạnh, không khỏi lắc đầu,thật đúng là một cái đầu gỗ a! khó trách từ trước đến giờ quanh đi quẩnlại cũng chỉ có một mình.
“Mặt lạnh, sao còn không mau đuổi theo, thất thần đứng đấy làm gì?”
Hác Xích nghe vậy, vội vàng làm lễ với nàng rồi nhanh chân chạy đuổi theo Mạc Lục.
Thấy bọn họđều đã đi xa, Ngọc Phi Yên nâng đầu ngước nhìn về phía ngọn cây bêncạnh, cong môi giương lên nụ cười giảo hoạt, ngọt ngào kêu”Tướng công”
Theo tầm mắt của nàng, trên ngọn cây cao gió thổi phiêu diêu bên hồ, một thân ảnhthon cao, dáng đứng vững vàng, xuất hiện mờ mờ ảo ảo dưới ánh trăng sáng bàn bạc, nếu không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra vì xung quanh không mộttiếng động. Lúc này, người ấy rất nhàn nhã, thanh thản, tựa như đangđứng trên mặt đất bằng phẳng, khoanh tay ngửa đầu hưởng thụ ánh trăngđẹp mặc cho gió lạnh thổi vào mặt. Gió thổi làm ngọn cây không ngừng lắc lư, nhưng người này không bị ảnh hưởng chút nào, lại tựa như thần tiêntrên trời đang đạp mây bay, tay áo phất phơ, ánh trăng mông lung chiếutrên người hắn tỏa ra ánh sáng rạng ngời như phản chiếu hào quang, nhấtthời giống như đang lạc vào tiên cảnh.
“Tướng côngyâu dấu, Hác Xích có võ công cao nên có thể đuổi theo Lục muội tử, vợkhông có khinh công bay lên cao nên không thể nào lên đó với tướng côngđược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-phu-quan/2384362/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.