Một lát sau về đến Trúc Uyển, Ngọc PhiYên cùng Thanh Ảnh cảm thấy bầu không khí có phần biến hóa kỳ lạ. Kìmnén bất an trong lòng lại, hai người chậm rãi bước vào phòng khách, hôhấp rất nhẹ nhàng, lại cảm thấy hương thơm nhè nhẹ mơn man.
Da đầu Thanh Ảnh chợt giật giật, miễn cưỡng cười với Ngọc Phi Yên: – “Tiểu Phi Yên, muội tự về phòng đi, ta không tiễn.”
Dứt lời, tựa như đại bàng giang cánh, bỏ chạy trối chết!
“Nè! ThanhẢnh huynh!” – Ngọc Phi Yên uất ức giậm chân, lại thêm một kẻ không cólương tâm nữa! Muốn chạy thoát thân cũng phải mang theo nàng chứ!
Đành camchịu bước từng bước về phòng mình, đẩy cửa, mùi hương kỳ dị ngào ngạtxộc vào mũi, khiến tinh thần nàng hoảng hốt một chút, bình tĩnh, nhấcchân bước vào trong phòng, vừa đặt gót xuống, cửa phía sau “xoạt!” mộtcái đóng sập vào, khóe môi nàng run lên.
Nhìn người đang đứng chắp tay bên cửa sổ, trong lòng đầy nghi hoặc.
Đại ca này vào nhầm phòng rồi sao? Muốn tức giận thì về phòng mình mà tức giận, nàng không có hứng thú làm chỗ trút giận.
Vấn đề số một là phải làm sao đuổi hắn ta đi.
“Tướng côngyêu dấu, chàng đang chờ thiếp về sao? Thật là khiến thiếp đây thụ sủngnhược kinh nha!” – Yểu điệu ngọt ngào cười nép vào lòng hắn, mau biến đi nào, anh giai! Hôm nay mệt chết đi được không rảnh chơi đùa với ngươiđâu!
Đáng tiếc,lần này nàng tính sai rồi. Long Diệc Hân không những không tránh khỏinàng, lại còn thuận tay ôm lấy nàng, đôi môi ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-phu-quan/2384341/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.