Không cóviệc gì làm, Ngọc Phi Yên lôi Thanh Nhi sang Lan Viên của Tiêu TrácNhiên. Vừa lúc Vân Tranh và Nguyệt Tử cũng ở đó, cả phòng toàn con gái.
“Nha Nha, cha con đâu?” – Ôm Nha Nha, Ngọc Phi Yên cười tủm tỉm hỏi.
“Trác Nhiêncó việc đi ra ngoài.” – Thượng Quan Du Du nhịn cười nói, hai người kiavừa thấy mặt nhau là đấu không một mất một còn không thôi.
“Ừ.” – Trênmặt Ngọc Phi Yên không giấu được vẻ thất vọng, thật là đáng tiếc quá –“Hôm nay không có Tiêu đại ca, người ta rất rất nhớ huynh ấy.” (Juu: không biết anh họ Tiêu ở nơi nào đấy có hắt hơi rùng mình không nhở =.=”) – Nhớ cái biểu tình không kiềm chế được của hắn. Haha, nàng thích đemvẻ đạo mạo ngụy quân tử của hắn đánh về nguyên hình, vui khôn tả.
“Này, Tiểu Nguyệt Tử, sao muội cũng học theo khôi thủ thần thần bí bí của các người đi che mặt hả?” – Nàng chuyển mục tiêu.
“Ai da! Nóilàm gì, sáng nay ta thức dậy phát hiện trên mặt mình nổi nổi lên mấy cái mụn, không còn mặt mũi nào gặp mọi người nữa!” – Tiểu Nguyệt Tử oa oakêu to, kéo sa che mặt xuống, chỉ thấy trên trán lấm chấm mấy cái munlớn nhỏ, chẳng những không xấu, trái lại còn ngộ ngộ dễ thương.
Vân Tranhche lỗ tai, nhíu mày nói – “Chẳng phải chỉ là mấy cái mụn sao, có cầnphải hò hét thế không?” – Cái lỗ tai sắp bị nàng làm điếc mất.
“Gì chứ, người ta bị xấu đi!” – Tiểu Nguyệt Tử hai mắt tóe lửa, Vân Tranh thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-phu-quan/2384267/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.