"Nàng rốt cuộc đã chơi cái yêu pháp gì?" Triệu Thạch lòng đầy căm phẫn, mắt tràn ngập sát khí. La Kính Huy cười mà không đáp, chỉ là kêu một thị vệ một tỳ nữ, chiếu theo phương pháp hôm qua thao tác lại một lần, nhìn thấy thị vệ ra sức giãy giụa lại không đứng dậy được, Triệu Thạch thần sắc đại biến. "Người muốn từ tư thế cố định đứng lên, cần phải đem trọng lượng cơ thể chuyển lên hai chân, thân thể cũng phải chồm ra trước, nàng dùng ngón tay chặn vững trên trán ngươi, chẳng những ngăn chặn ngươi phát lực, còn thuận lợi ngăn cản ngươi chồm ra trước, tất nhiên, ngươi không còn khả năng đem trọng lượng chuyển qua hai chân mà đứng lên, trừ phi, ngươi có thể đem chân dời ra sau, trọng tâm lui về phía sau, dùng tư thế ưỡn người mà đứng lên." "Sao có thể?" "Cho nên, ngươi thua là tất nhiên!" Triệu Thạch vỗ mạnh lên bàn, bạo nộ, "Ta quả nhiên là bị nàng trêu chọc!" "Thù này không báo không phải quân tử, ta muốn giết nàng!" La Kính Huy đối với cơn giận của hắn hoàn toàn thờ ơ, ngược lại nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn như suy tư gì đó. Mặc kệ trận tỷ thí hôm qua Tống Dật có phải là có lòng tin tuyệt đối sẽ thắng hay không, riêng chuyện nàng dám khiêu khích Triệu Thạch thì đã không thể coi thường. Đối mặt với ác ma như Triệu Thạch, mặc dù là nam tử huyết khí phương cương cũng sẽ cảm thấy chột dạ hụt hơi, mặc dù có lòng tin sẽ thắng, nhưng vẫn còn phỏng chừng một chút tính toán rủi ro, lỡ có gì bất thường thì sao? Cho nên, người bình thường là không dám dùng phương thức này đi khiêu khích Triệu Thạch. La Kính Huy không khỏi nghĩ lại, thanh kiếm kia, còn có cuốn Họa Bổn kia, rốt cuộc là có tâm hay là vô tình. Loạn thế kiêu hùng đều có một cái bệnh chung, đó là đa nghi. Đa nghi làm cho bọn họ đặc biệt mẫn cảm đối với hoàn cảnh xung quanh mình, có thể dùng tất cả giới hạn để phòng bị mọi rủi ro đoán trước, bảo toàn tánh mạng, làm cho bọn họ so với người bình thường sẽ dễ dàng đi đến đích hơn. Bởi vậy mà sinh ra một cái hành vi chuẩn tắc, chính là thà giết sai một ngàn, chứ không bỏ sót một người. "Ngươi nếu thật sự muốn giết nàng, thì phải làm kín đáo một chút, Thái Khang Thành không phải Ích Châu." Triệu Thạch lỗ mãng, làm việc toàn dựa vào bản năng, hắn cũng không hiểu quy củ và tâm tư của người Hán, chỉ quen nghe theo kiến nghị của La Kính Huy. La Kính Huy thế nhưng không ngăn cản hắn giết người, hắn có chút bất ngờ nhưng càng thấy được khẳng định và cổ vũ. Người mà ngay cả La Kính Huy cũng cho là có thể giết, đại khái là hoàn toàn có thể giết. Ha hả, tiểu tiện nhân, chờ gia gia tới dạy dỗ ngươi đi! Sáng sớm, Tống Dật đã hung hăng hắc xì hai cái thật mạnh, rửa mặt xong, ra cửa, liền thấy hai tên nam nhân ở cửa đang chơi trò chơi. Kiều Tam ngồi dưới đất, ngón tay thon dài của Tiết Đào chống vào trán hắn, hắn thì giống như con rùa đen giãy giụa trên mặt đất, kiểu gì cũng không đứng dậy được. Cố tình hắn còn chơi đến hào hứng, Tiết Đào mặt vô biểu tình mà nhìn hắn, ngón tay không nhúc nhích, giống một con mèo ngạo kiều nhìn nhân loại ngu xuẩn đang giương nanh múa vuốt vô lực xoay chuyển trời đất dưới ngón tay của nó. Kiều Tam nhìn thấy Tống Dật, hứng thú bừng bừng nói: "Tống tiên sinh, ngươi làm sao mà nghĩ ra được tuyệt chiêu như vậy? Có đường phá giải sao?" Tống Dật cảm thấy ở chung với tên nhị hóa này, chỉ sợ chỉ số thông minh của mình cũng sẽ bị kéo xuống, mặt vô biểu tình mà kêu hắn tránh ra, còn mình thì ngồi vào dưới ngón tay Tiết Đào. Bởi vì nàng so với Kiều Tam lùn hơn cả một đoạn, thành ra ngón tay của Tiết Đào lơ lửng trên không, cái này làm cho vị thiếu niên này nhất thời có chút do dự, đây...rốt cuộc có nên sờ nàng hay không đây? Tuy rằng cách một lớp mặt nạ, nhưng lỡ mình chọc nàng bị thương thì làm sao bây giờ? Đương nhiên, mấu chốt vẫn là...thật sự chạm vào nàng, có chút khiêu chiến sức thừa nhận tâm lý a. "Để lên!" Tống Dật trực tiếp ra mệnh lệnh, Tiết Đào tay nhận lệnh trước đại não, màn xảy ra tiếp theo lệnh người kinh ngạc, chuyện toàn bộ Tư Lệ Đài đều làm không được, Tống Dật dễ dàng làm được. Chỉ thấy đôi chân dài mảnh khảnh phi thường mềm dẻo của nàng tách dãn ra hai bên, lúc hạ xuống đất cơ hồ thành một đường thẳng tắp với mông, bởi vì chân dài, chân Tống Dật hầu như bày ra tư thế dạng thẳng chân, sau đó, nàng cứ vậy mà đứng lên. Đúng vậy, nàng đứng lên, không cần tốn nhiều sức. Tiết Đào cùng Kiều Tam đều có chút há miệng. Rõ ràng bọn họ nhìn đến rất rõ ràng, nhưng vẫn có chút không thể tin được, cũng chính là vì nhìn rất rõ ràng, bọn họ cũng biết, thân thể người thường căn bản không mềm dẻo đến như vậy, cũng không có khả năng ở trong tư thế cố định mà đem chân đặt ở vị trí kia. Dạng thẳng chân rất nhiều người tập võ đều làm được, nhưng mà, muốn dùng tư thế như vậy đứng lên, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người có thể làm. Tiết Đào lần đầu tiên cảm thấy, Tống Dật ngoại trừ đôi tay linh hoạt kia, còn có bản lĩnh khác, trong lòng đột nhiên dâng lên vài phần kính sợ. Tống Dật phủi phủi quần áo, "Nghe nói hôm nay Dự Vương điện hạ phải vào cung tuyển phi, có biện pháp gì để đi xem náo nhiệt sao?" Hai người hai mặt nhìn nhau, ngươi đây không phải là muốn xem náo nhiệt, mà là muốn quấy rối đi? Bên này hai người mới vừa khó xử một phen, bên kia Lưu Dục đã bước đến, đạm mạc nói: "Cùng ta tiến cung." Tống Dật cao hứng phấn chấn ngồi trên xe ngựa xong lại do dự. Lưu Dục làm gì có thể săn sóc như vậy? Không phải là có ý đồ gì đi? Loading... Nàng thật cẩn thận mà đánh giá hắn, sắc mặt Lưu Dục trước sau bình tĩnh, chính xác mà nói là mặt vô biểu tình, ngay cả ánh mắt dư thừa cũng chưa cho nàng một cái. Không nghĩ tới Lưu Dục bị nàng đánh giá đến máu toàn thân đều muốn bắt đầu chảy ngược, ngạnh sinh sinh ép mình thành một cái mặt than, thậm chí còn ngẩng đầu ném cho nàng một ánh mắt đạm mạc mà ghét bỏ. Tống Dật lập tức tiêu tan, có thể có ý đồ gì chứ, hơn phân nửa là muốn đem mình coi là tấm mộc để dùng. Hiện giờ tiếng gió ở Thái Khang Thành đang rất gắt, hầu như ai cũng biết nàng bị hái hoa tặc dạ tập, liền mượn cơ hội bám lấy Tư Lệ Đài không bỏ. Chợt nghe thấy tiếng ầm ĩ ở đầu đường, Tống Dật vén rèm lên, chỉ thấy trên một con đường cắt ngang qua đường chính Chu Tước tụ tập không ít người, nơi này là chỗ nhà cao cửa rộng huân quý tụ tập. Lưu Dục vẫy một người lại để dò hỏi, người nọ bẩm báo: "Nghe nói đêm qua phu canh ở trên con phố này nhìn thấy một người mặc sa y đi chân trần trên mặt tuyết, dấu chân còn lưu lại trên mặt tuyết, đích xác là không có mang giày. Trời lạnh như vậy, nếu là thường nhân, còn không bị đông lạnh đến bệnh sao." Tống Dật trong lòng hoảng hốt, người trong miêu tả này thế nhưng giống như đúc người mà nàng nhìn thấy ngày ấy. "Đây sao có thể là người?" Cách đó không xa vang lên tiếng nghị luận. "Quỷ thì không có chân!" "Là Tuyết Nữ! Khi còn ở Tây Bắc, vừa đến ngày tuyết rơi, Tuyết Nữ sẽ xuất hiện, ta đã thấy qua!" Tống Dật nhìn kỹ, người này vậy mà lại mặc đồng phục gia đinh của Quảng Bình vương phủ. "Đất Tây Bắc có rất nhiều truyền thuyết như vậy, Tuyết Nữ sẽ giúp đỡ những phụ nhân hài tử lạc đường trong núi tuyết, nhưng nếu có ai làm nhiều việc ác, thì sẽ bị Tuyết Nữ câu đi hồn phách. Bất quá nàng vẫn luôn ở trên núi tuyết, Thái Khang Thành sao lại có?" "Đây đều là mấy lời vô căn cứ, không cần nghe nhầm đồn bậy, kêu bọn họ giải tán đi." Lưu Dục nói với thị vệ. Buông mành, xe ngựa lại lần nữa chuyển bánh, Tống Dật thần bí hề hề mà nhìn Lưu Dục, nhỏ giọng nói: "Ta đã từng nhìn thấy." "Cái gì?" "Tuyết Nữ mà bọn họ nói kia, liền ở hôm đại tuyết đó. Thật sự là để chân trần, mặc một thân sa mỏng, tóc dài hầu như kéo lê trên mặt đất. Bất quá, ta không thấy được mặt nàng ta, ta cũng cho rằng mình hoa mắt, nhưng dấu chân do đi chân trần đạp lên mặt tuyết kia lại không phải là giả." Lưu Dục trầm ngâm một lúc lâu, người khác nói như vậy, hắn có lẽ sẽ không tin, nhưng Tống Dật nói như vậy, hắn sẽ không hoài nghi. "Nếu thật sự là như thế, sợ là có người đang cố lộng huyền hư, mưu đồ bí mật cái quỷ kế gì nữa." Dứt lời, lại vén rèm lên, "Truyền lệnh cho Triệu Trọng Dương, tra Tuyết Nữ." Thị vệ nhận lệnh rời đi. Tống Dật lần này có chút giật mình, "Ngươi sẽ không sợ là ta thuận miệng nói bậy gạt ngươi sao?" Rõ ràng một khắc trước còn trách cứ người ta là nói chuyện vô căn cứ. Lưu Dục liếc nàng, "Ngươi không giống người nhàm chán như vậy." Nơi tuyển phi được tổ chức ở Chiêu Hoa điện ven Hàn Yên hồ. Chuẩn xác mà nói thì đây cũng không tính là tuyển phi gì, chỉ là nữ tử đại tộc tiến cung cho Tang Hoàng Hậu nhìn một cái, vẽ bức họa, để Lưu Dục chọn lựa. Lúc Tống Dật đến, các nữ tử đủ tư cách đến đây đều đã đến đông đủ, cho nên nàng đi theo Lưu Dục cùng nhau vào trong điện, nhiều ít sẽ làm nhiều người ghé mắt. Kỳ thật đại đa số đều là những gương mặt quen thuộc. Trải qua vài lần lăn lộn, tâm tư của nữ tử quý tộc ở Thái Khang Thành dành cho Dự Vương đã phai nhạt đi không ít. Các nàng không phải chưa từng nghĩ cách gặp mặt Lưu Dục, thậm chí một vài đại tộc có bản lĩnh cũng sẽ tìm mọi cách chế tạo cơ hội cho các nàng lén gặp mặt, tuy không hợp lễ giáo, nhưng ngẫu nhiên tình cờ gặp gỡ, nhất kiến chung tình gì gì đó, vĩnh viễn đều là hình thức thường thấy nhất trong các thoại bản. Chỉ tiếc, vô luận là gặp nhiều hay gặp ít, nhìn xa hay đến gần, Lưu Dục trước sau vẫn là Lưu Dục đó, đối với tất cả mọi người đều nho nhã lễ độ, vừa không quá lạnh nhạt cũng không thêm nhiệt tình, mới gặp sẽ làm người có cảm giác như tắm mình trong gió xuân, gặp lần thứ hai thì sẽ tâm sinh thấp thỏm, nội tâm bàng hoàng, gặp lần thứ ba liền biết, người ta căn bản không để ngươi vào mắt, hắn đối với tất cả mọi người đều như vậy. Đây rõ ràng là một loại khách khí xa cách. Sự có mặt của ngươi ngay cả năng lực kích khởi một tia gợn sóng trong lòng hắn cũng không có. Cho nên, giờ phút này lại nhìn thấy Tống Dật đang tung tăng đi theo phía sau hắn, trong lòng mọi người đều có chút cổ quái. Khi vào cửa, Lưu Dục còn cố tình quay đầu lại nhìn thoáng qua ngạch cửa, thẳng đến khi xác nhận nàng thuận lợi bước qua, mới tỏ vẻ như không có việc gì mà thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng phía trước. Ánh mắt kia rất ngắn ngủi, nhưng người nào mà thời khắc chú ý đến Lưu Dục đều thấy, ngay cả Tang Hoàng Hậu cũng nhìn rõ ràng, chỉ có Tống Dật thì còn đang mải đánh giá mấy quý nữ đang ngồi, Tiêu Ngọc Trí, La Đan Quỳnh quả nhiên đều có mặt, nghe ý tứ của Phượng Vũ phu nhân, Khai Nguyên đế là có ý tuyển ra một vị Vương phi trong đám các nàng. Giờ phút này lại nhìn biểu tình của hai người khi nhìn về phía Lưu Dục, ánh mắt Tiêu Ngọc Trí tỏ ra xa cách rõ rệt, La Đan Quỳnh thì thật ra rất chuyên chú mà đánh giá Lưu Dục. Nhưng nàng ta đánh giá không giống mấy nữ tử khác có vẻ dục cự còn nghênh e lệ ngượng ngùng, mà là như một con dã thú đang xem xét đồ ăn của mình, bình luận xem bàn đồ ăn này có phù hợp khẩu vị của nàng ta hay không hoặc là có xứng đôi với thân phận của nàng ta hay không. Tất cả mọi người đứng dậy chào, Lưu Dục thì ai cũng không nhìn một cái, chỉ là giơ tay làm các nàng miễn lễ, lập tức đi đến trước chỗ của Tang Hoàng Hậu, nói: "Hoàng tẩu chắc là cần họa sư đi, thần đệ mang Tống tiên sinh của Sấu Ngọc Trai đến." Tống Dật phục hồi lại tinh thần, cho nên, Lưu Dục mang nàng đến đây không phải để làm tấm mộc mà là để làm cu li? Lưu Dục kia đúng là dứt khoát lưu loát a, đem Tống Dật giao cho Tang Hoàng Hậu xong rồi đi, không ở thêm một khắc nào. Đám quý nữ trước đó còn đối với Tống Dật hâm mộ ghen tị hận đột nhiên tỉnh ngộ, khi Tống Dật vào cửa, ánh mắt kia của Dự Vương, đại khái chỉ là xuất phát từ bản năng lễ phép đi, nghĩ như vậy xong trong lòng lại cân bằng không ít. Nhưng thật ra với người có mắt minh tâm lượng, nếu thật là họa sư, căn bản không cần Dự Vương đại giá, hôm nay vốn là Tang Hoàng Hậu thay Dự Vương chọn Vương phi, Dự Vương lại tự mình đem Tống Dật giao đến tay Tang Hoàng Hậu cũng đã đủ trả lời vấn đề, mặc kệ lý do hắn dùng là gì. Quả nhiên lại bị yêu nghiệt này nhanh chân đến trước. Triệu Xu nghiến răng, lại nhìn thấy ánh mắt ôn hòa mà Tang Hoàng Hậu nhìn Tống Dật kia, hoàn toàn chết tâm. Tống Dật vừa đến, Tang Hoàng Hậu liền đứng dậy, dẫn mọi người ra Ngự Hoa Viên dạo một vòng, giống như nàng chờ chính là Tống Dật, chọc đến vài quý nữ nào đó sinh ra chút cảm xúc không cần thiết. "Chẳng lẽ Dự Vương điện hạ thật sự có ý với Tống tiên sinh?" "Tống Dật là cái thân phận gì, nàng sao có thể đánh đồng với chúng ta!" "Nói là nói thế, nhưng thật ra vị La cô nương kia lại có bộ dạng nhất định phải được." "Nàng? Cũng xứng sao? Một man nữ ổ bảo?" "Khụ khụ!" Một tiếng ho nhẹ cắt ngang câu chuyện của hai người, hai người quay đầu lại, đứng phía sau thình lình đúng là man nữ ổ bảo kia, mà ho ra để nhắc nhở các nàng chính là Tiêu Ngọc Trí. Giờ phút này khóe môi La Đan Quỳnh treo lên nụ cười âm lãnh, ngay cả dã lang nhìn thấy cũng phải rùng mình, đừng nói là mấy quý nữ mảnh mai được dưỡng dục từ Giang Tả ôn nhu hương. "Mới vừa rồi ngươi đang nói cái gì?" Ánh mắt hung ác nham hiểm khóa chặt người mắng nàng ta. Có thể tiến cung tuyển phi, ai không có chút gia thế, vị này có thể khẩu xuất cuồng ngôn, đương nhiên cũng là một người quen thói ngang ngược kiêu ngạo, sao có thể cam nguyện để một man nữ bị nàng ta coi thường đoạt mất khí thế, ưỡn ngực, bước ra trước một bước, "Chuyện về La cô nương Lý Mân cũng có nghe thấy, nghe nói ngươi có thể dùng roi quất chết dã lang, đồng thời, cũng có thể ở trên đường cái mà hạ sát thủ đối với bá tánh vô tội chắn ngựa của ngươi, riêng đất Việt Tây, mỗi năm đều có người chết ở dưới roi của ngươi, ít thì mấy người, nhiều thì mấy chục người." Bên này có dị động, rất nhiều quý nữ xúm tới, vô hình trung cổ vũ thanh thế cho vị cô nương Lý Mân này, làm nàng ta ép xuống được một tia khiếp đảm cuối cùng. "Với đôi tay dính máu dơ bẩn của ngươi sao có thể xứng với người cao sang như Dự Vương điện hạ?" Đây là tiếng lòng của rất nhiều quý nữ, các nàng không dám tranh đoạt với người như La Đan Quỳnh, nhưng cũng không tỏ vẻ sẽ cam tâm tình nguyện mà khuất phục dưới dâm uy của nàng ta. La Đan Quỳnh cười lạnh ra tiếng, "Thế đạo này, cá lớn nuốt cá bé, cường giả thì sống kẻ yếu thì chết. Ta có phải là nên hảo hảo dạy cho đám quý nữ Giang Tả hay tự cho là đúng các ngươi một khóa không!" Dứt lời, duỗi tay, một tay nhấc Lý mân lên, ném ra thật xa. Cũng không biết nàng ta là cố ý hay là vô tình, cạnh đó chính là Hàn Yên hồ, Lý Mân rơi tõm vào trong hồ nước, làm mọi người sợ tới mức rối loạn. "Ngươi làm như vậy thật quá đáng! Đây là hoàng cung......" Cô nương mới vừa rồi cùng Lý Mân nói chuyện có chút chính khí, La Đan Quỳnh đối với người không hề tự mình hiểu lấy mà còn nghĩa khí này rất khịt mũi coi thường, lại vung tay lên, tiếp tục đem người này ném vào Hàn Yên hồ, còn rất có hứng thú mà đi đến bên hồ, nhìn chằm chằm người giãy giụa trong nước nói: "Có nghĩa khí như vậy thì phải học cách đồng cam cộng khổ! Không cần cảm tạ ta!" Thấy hai quý nữ giãy giụa trong hồ nước lạnh băng, tâm tình La Đan Quỳnh rất tốt, "Nếu các ngươi nhận sai, ta thật ra có thể suy xét tha cho các ngươi!" Hai người ở trong nước bị đông lạnh đến run lợi hại, ngay cả tiếng kêu cũng phát ra không trôi chảy, sao còn có thể nhận sai. Những quý nữ khác sợ tới mức mặt xám như tro tàn, không một người dám ra mặt nói một câu, ngay cả Tiêu Ngọc Trí quen thuộc với tác phong của ổ bảo cũng hoảng sợ, vội vàng đi tìm người cứu người, đồng thời đi bẩm báo cho Tang Hoàng Hậu. Tống Dật đang ở Ngự Hoa Viên tìm kiếm Đào Như nữ nhi của thứ sử Kinh Châu mà Tôn Triều Hồng chỉ định kia, nghe nói có người rơi xuống nước, không ngờ người nàng muốn tìm vừa lúc đang ở trong nước. Nàng tuy biết bơi, nhưng loại thời tiết này mà xuống nước, với thể chất của nàng, toàn thân chỉ còn nước đông cứng, ngoại trừ chết chung thì tuyệt đối không còn tác dụng nào khác. Nàng chỉ nhìn thoáng qua, quay đầu liền nhấc cây gậy trúc các cung nữ dùng để vớt lá khô trên hồ bên cạnh lên, thò xuống nước, kêu to: "Bắt lấy!" Đang thưởng thức hai con chó bị rơi xuống nước, La Đan Quỳnh thấy vậy, nguy hiểm mà nheo mắt lại, những quý nữ vốn dĩ muốn bước đến hỗ trợ kéo người bị tầm mắt hung ác nham hiểm của nàng ta đảo qua, theo bản năng lùi lại vài bước. "Làm cái gì vậy?" Mới vừa theo tiếng chạy tới Triệu Xu thấy tình hình như vậy, lao tới, vội vàng hỗ trợ, còn phẫn nộ mà trừng mắt nhìn La Đan Quỳnh một cái. La Đan Quỳnh như mãnh thú ngủ đông rốt cuộc chờ được đến con mồi đứng bật dậy, làm mấy quý nữ vây xem bên cạnh sợ tới mức lại lui thêm vài thước. Ngay lúc nàng ta muốn duỗi tay xách cái tồn tại chướng mắt nhất là Tống Dật, Tiêu Ngọc Trí đã quay lại, trực tiếp chắn ngay trước mặt nàng ta, coi như không phát hiện hành động của nàng ta, giúp Tống Dật kéo người lên. La Đan Quỳnh cười lạnh một tiếng, thu tay về, ngồi lại trên tảng đá bên hồ, khinh miệt nói: "Các ngươi không phải đều là vì tuyển Dự Vương phi mà đến sao, các nàng chết, bớt đi hai cái đối thủ chẳng phải là càng tốt? Làm như vậy chẳng lẽ là muốn làm cho Hoàng Hậu nương nương nhìn? Người Giang Tả quả nhiên đủ dối trá a!" Người dưới nước bị đông cứng nên căn bản túm không được đầu gậy, may mà trung úy quân tới cũng nhanh, nhảy xuống nước đem người kéo lên, nhanh chóng đưa vào nội thất. Tống Dật lau mồ hôi, "Thì ra La cô nương cho rằng tính mạng một người còn không thắng nổi một cái vị trí Vương phi! Thật đúng là làm người Giang Tả dối trá chúng ta mở mắt!" "Người ổ bảo các ngươi coi mạng người như cỏ rác như thế nào thì ta mặc kệ, nhưng nếu ngươi đã đến Giang Tả, thì phải theo quy củ bên này!" Nhân sĩ Giang Tả tự cho là phong lưu, có những thời điểm không câu nệ tiểu tiết, thậm chí có lúc còn chơi xấu, nhưng ở trong những việc quan trọng lại không cho phép sai sót, những gì La Đan Quỳnh làm hôm nay đã kích thích nghiêm trọng giới hạn của các nàng. "Chỉ bằng ngươi, cũng muốn giáo dục ta?" La Đan Quỳnh lại lần nữa nổi bão. Động tác của nàng ta cực nhanh, Tống Dật mới vừa rồi vì cứu người đã thập phần mỏi mệt nên tránh không kịp, bị nàng ta xách lên vừa vặn. "Dừng tay!" Một tiếng quát chói tai truyền đến, La Đan Quỳnh mắt điếc tai ngơ, vung tay quăng Tống Dật ra, đảo mắt, hoa máu đã vẩy ra, hoa mắt người. Tất cả mọi người cơ hồ không thấy rõ lúc ấy đã xảy ra cái gì, chỉ là đột nhiên ý thức lại, cách La Đan Quỳnh ba thước có hơn, một thân ảnh nam tử đang đứng thẳng, tay cầm trường kiếm, mũi kiếm còn dính máu. Trên gương mặt tuấn mỹ lạnh nhạt chỉ viết hai chữ lạnh băng. La Đan Quỳnh tuy rằng tránh né nhanh, nhưng vết thương trên cổ tay sâu đến có thể thấy được xương, nàng ta rõ ràng nhìn thấy gân tay mình đã bị cắt đứt, hai tròng mắt đột nhiên nhiễm màu huyết hồng: "Ta muốn giết các ngươi!" La Đan Quỳnh nàng đã bao giờ chịu phải khi dễ cỡ này? Món nợ này nàng ta nhớ kỹ. Những lúc như vậy nữ tử bình thường đều sẽ kêu đau, nàng ta ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, mà như con sói khát máu đứng ở trong đám người, khí thế làm người thập phần sợ hãi. Mà một phía khác, Tống Dật được mong chờ là sẽ bị rơi xuống nước cũng không rơi xuống nước, giờ phút này đứng bên đó, Kiều Tam mới vừa thả nàng xuống, chân nàng tựa hồ có chút nhũn ra, một bàn tay còn nắm chặt tay áo Kiều Tam, mới tạm thời đứng vững. "Không hổ là người của Định Viễn Hầu, quả nhiên đủ tàn nhẫn a!" Tang Hoàng Hậu thủng thẳng đi tới, lập tức ra lệnh cho Thái y cầm máu băng bó cho La Đang Quỳnh, La Đan Quỳnh thì lại gắt gao nhìn thẳng Tống Dật, Tiết Đào dịch qua bên cạnh hai bước, vừa lúc ngăn trở tầm mắt của nàng ta, còn nạp thanh kiếm dính máu vào vỏ kiếm ngay trước mặt nàng ta, ý tứ kia phảng phất như đang nói, là ta chém ngươi, ngươi nhìn nàng làm cái gì? Rõ ràng một câu không nói, lại cứng rắn dùng gương mặt than tuấn mỹ kia của hắn thuận lợi chọc La Đan Quỳnh tức giận đến xanh mặt. Tang Hoàng Hậu không khỏi phải hỏi rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối. La Đan Quỳnh lại làm ác nhân cáo trạng trước, nói có người chửi mắng quý nữ ổ bảo. Quả thật Lý Mân không nên đơn giản thô bạo biểu đạt sự khinh bỉ của mình như thế, nhưng những gì Lý Mân nói lại là sự thật, ngay cả chính Tang Hoàng Hậu cũng cảm thấy Lý Mân nói rất đúng, rồi những gì Tống Dật giáo dục nàng ta sau đó càng làm Tang Hoàng Hậu cảm thấy đã nói đúng suy nghĩ của mình rồi. Nhưng đối mặt với quý nữ ổ bảo, nàng lại không thể trắng ra như vậy, chỉ nói: "Việc này, bổn cung sẽ cho ngươi một công đạo." Ai ngờ La Đan Quỳnh không thuận theo không buông tha, "Vậy nương nương muốn xử phạt bọn họ như thế nào?" Nàng ta nâng lên cái tay bị thương của mình, "Mới vừa rồi Thái y nói, gân tay của ta bị đứt!" Ích Châu giáp giới với Thổ Cốc Hồn cùng Bắc Nguỵ, địa thế hiểm yếu, cố tình triều đình vẫn luôn không xen vào được, chỉ có thể trông cậy vào chuyện thứ sử Ích Châu cùng Định Viễn Hầu có thể trung với nam triều, cho nên rất nhiều chuyện đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, về chuyện mặt mũi không có trở ngại là được. Dù sao nếu không có mười phần nắm chắc diệt được cái khối u ác tính này, tùy tiện hành động, chỉ buộc bọn họ lao vào lòng của Bắc Nguỵ hoặc Thổ Cốc Hồn. Đó là mỏ quặng sắt lớn nhất, có thể chế tạo nhiều nhất các loại binh khí sắc bén nhất. Hiện giờ thiên hạ sụp đổ, cường địch vây quanh, chiến sự chạm vào là nổ ngay, nếu thật sự nháo lên với bọn họ, dẫn đến binh khí có vấn đề, đối với Nam Tống tới nói, là cực kỳ bất lợi. Nếu hôm nay chỉ là La Đan Quỳnh ném vài người vào hồ, nàng ta đuối lý, còn dễ xử lí một chút, hiện giờ là nàng ta muốn ném Tống Dật vào hồ, Tống Dật không rơi vào, chính nàng ta lại bị Tiết Đào cắt đứt gân tay. "Ngươi muốn như thế nào?" "Ta nếu nói là muốn tánh mạng bọn họ, đại khái sẽ lại có người muốn bôi nhọ ta thảo gian nhân mạng, một khi đã như vậy, vậy thì băm rớt một đôi tay của bọn họ đi!" Sắc mặt Tang Hoàng Hậu lạnh xuống. Tống Dật cảm thấy, việc này đại khái có chút phiền phức. La gia bảo thật sự là không dễ trêu chọc, tuy chặt tay thì sảng nhất thời, nhưng cần phải vì loại tiện nhân này mà trả giá đại giới như vậy nàng lại rất không vui. Tiết Đào tuy không hiểu tình thú, lại là người rõ lý lẽ. Hắn quỳ một gối xuống đất, nói: "Đây là họa do ti chức gây ra, theo lý nên để ti chức gánh vác!" "Một đôi tay của ngươi sao có thể đủ?" La Đan Quỳnh hung tợn nói. "Nếu không đủ, vậy thì không đền!" Lưu Dục đạp gió tuyết mà đến, ngọc diện hàm sương, hàn khí bức người. "Tiết Đào là người của Tư Lệ Đài, Tư Lệ Đài chính là chưởng quản chuyện quan trọng của tư châu quân chính, đồng thời cũng thống lĩnh bách quan hình ngục. Hôm nay do ngươi giết người trước, Tư Lệ Đài sau đó trách phạt ngươi, ngăn cản ngươi tiếp tục hành hung làm ác, đây là chuyện đương nhiên! Bách quan trong triều còn phải theo quy định này, không có đạo lý phải có ngoại lệ đối với ngươi! Nếu theo đúng quy củ của Tư Lệ Đài, cái tay này của ngươi hôm nay sợ là cũng giữ không nổi!" Luận điệu vô sỉ này, làm mọi người trong Ngự Hoa Viên nháy mắt đều thấy thần thanh khí sảng. Khóe miệng Tang Hoàng Hậu lộ ra một nụ cười rất nhẹ, ngay sau đó phụ họa: "Chuyện hôm nay, chỉ sợ còn phải nghe ý tứ của thứ sử Kinh Châu và thứ sử Ninh Châu, dù sao, rơi xuống nước chính là hòn ngọc quý trên tay bọn họ, mà Tống Dật lại xem như ân nhân cứu mạng của các nàng." Kinh Châu ở hạ du Ích Châu, mà Ninh Châu là láng giềng gần của Ích Châu thuộc Thục trung. Hai châu Kinh Ninh vừa vặn đối với Ích Châu hình thành một cái góc, vị trí chiến lược thập phần quan trọng. Tin rằng Định Viễn Hầu không đến mức dại dột mà đồng thời là địch với hai châu. La Đan Quỳnh tuy ngang ngược kiêu ngạo, lại là người biết làm đại sự, nàng ta xem thường Giang Tả, khinh bỉ không khí văn nhân bên này, mới có thể không thèm thu liễm, nhưng nhắc tới Ninh Châu Kinh Châu, nàng ta cũng nháy mắt minh bạch lợi hại trong đó, khẩu khí liền nhẹ lại một chút. "Dù vậy, Tống Dật là một thứ dân, lại công nhiên khiêu khích một sĩ tộc như ta, việc này phải tính thế nào?" "Bổn vương sẽ phạt nàng diện bích tư quá ba ngày, không được ăn uống!" "......" Này nima tính cái gì là trừng phạt? Nàng ở Tư Lệ Đài, ai biết các ngươi dễ dãi bao nhiêu? Lưu Dục cũng không để ý mấy thứ này, chỉ chắp tay chào Tang Hoàng Hậu nói: "Việc này, để Tư Lệ Đài tiếp nhận, hoàng tẩu không cần quan tâm, thần đệ sẽ xử lý thích đáng!" Đem mấy chuyện nữ nhân lục đục với nhau rồi sinh sự giao cho Tư Lệ Đài, vốn dĩ có chút chuyện bé xé ra to. Quy củ trong cung cùng luật lệ của Tư Lệ Đài, tất nhiên cũng có cách biệt một trời. Nếu việc này đặt ở hậu cung, Tống Dật cùng Tiết Đào dĩ hạ phạm thượng, đánh chết cũng được, nhưng nếu theo lý luận giết người chưa thành ở Tư Lệ Đài, tình thế liền nghịch chuyển, bọn họ chẳng những không bị tội, ngược lại còn là công thần tuân thủ pháp luật. Tang Hoàng Hậu ngầm hiểu, giả vờ mệt mỏi gật gật đầu, "Vậy việc này liền làm phiền ngươi." Triệu Xu nhích đến bên người Tống Dật, chọt chọt cánh tay của nàng, nói: "Ngươi là như thế nào mà tóm được Dự Vương điện hạ? Ta đây cũng bắt đầu bội phục ngươi!" Tống Dật ngốc, cái gì mà tóm được với không tóm được? "Ta cảm thấy, ngươi hẳn là quan tâm vị Đào cô nương kia hơn một chút. Nàng ta là cô nương tốt hiếm có, rất xứng đôi với lệnh huynh!" Triệu Xu ngốc, sao lại nói tới cái này a? Quay đầu, Lưu Dục liền đi tới, thần sắc nhàn nhạt, "Trở về, diện bích tư quá." Khẩu khí này tầm thường như kêu dã hài tử đang chơi đến điên ở bên ngoài về nhà ăn cơm. Triệu Xu tấm tắc bảo lạ, tòa băng sơn Dự Vương này, thế nhưng thực sự có ngày luân hãm! Trên xe ngựa trở về, Tống Dật nói với Lưu Dục: "Ngươi cảm thấy La Đan Quỳnh như thế nào?" "Hửm?" Lưu Dục hiển nhiên nghe không hiểu ý nàng. "Ngươi không phát hiện sao? Chuyện trong cung hôm nay, từ đầu đến cuối nàng ta đều là một người đối mặt nghìn người sở chỉ, cùng mọi người giằng co, thậm chí ngay cả hai châu Kinh Ninh cùng Tư Lệ Đài cũng đã kéo ra, khí thế của nàng ta lại không giảm một phân, người này tuyệt đối là một nhân tài!" Chuẩn xác mà nói, người có ý chí kiên định, tính cách cứng cỏi, còn tàn nhẫn độc ác như vậy, nếu là đưa lên chiến trường, tuyệt đối là một thế hệ hãn tướng. "Nàng ta nhìn như kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng làm việc lại có chừng mực. Tỷ như, nàng ta ra tay tàn nhẫn với chúng ta, coi chúng ta như con kiến, nhưng lại không động một sợi lông tơ của Tiêu Ngọc Trí. Ngươi biết vì cái gì không? Bởi vì La Kỳ huynh trưởng nàng ta hình như là thích Tiêu Ngọc Trí." Chỉ bởi vì như thế, nàng ta đã đem Tiêu Ngọc Trí đưa vào phạm vi thế lực của nàng ta, thậm chí có thể bỏ qua sở thích cá nhân, cảnh giới cỡ này không phải người bình thường là có thể có. "Nếu lại thêm bảy tám năm nữa, chờ nàng ta rút đi tính niên thiếu khinh cuồng hiện giờ, chỉ sợ sẽ trưởng thành thành một đối thủ đáng sợ." Lưu Dục lại như suy tư gì, phảng phất như không nghe Tống Dật nói. Tống Dật nhìn hắn, chờ hắn đáp lại, sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng, "Ta chỉ hỏi ngươi, việc hôm nay là ngươi cố ý trêu chọc nàng ta hay là hoàn toàn vô tâm?" Tống Dật vội vã nói: "Oan uổng! Ta cũng không thể thấy chết mà không cứu đi? Mấy quý nữ đó đều bị dọa đến choáng váng, không một ai bước ra cứu người." Lưu Dục gật gật đầu, "Vậy là tốt rồi." Hắn đột nhiên có chút sợ Tống Dật đi gây chuyện như vậy, cố tình còn là mấy người khó chơi kia. Trở lại Tư Lệ Đài, Tiết Đào quỳ trước mặt Lưu Dục, nói: "Hôm nay thuộc hạ thất trách!" Kiều Tam khóe miệng co rút, hiện giờ nói thất trách làm cái lông gì, có bản lĩnh thì nhát kiếm kia ngươi xuất ra chậm một chút a, lỗ mãng như vậy, không phải cho điện hạ thêm phiền sao? Ai ngờ Tiết Đào rất là oán niệm mà bổ sung một câu, "Tay thuộc hạ vẫn không đủ nhanh! Không thể một kiếm chặt đứt tay La Đan Quỳnh!" Kiều Tam sợ tới mức run lên, nima ngươi là chặt tay cuồng ma sao? Vì sao cứ gặp người liền chặt tay? Điện hạ, ngươi mau mau giáo dục lại hắn đi, đứa nhỏ này lớn lên quá vặn vẹo rồi. Kiều Tam vô cùng thành kính mà nhìn Lưu Dục, Lưu Dục lại bổ thêm cho hắn một cú sét đánh nữa, "Đích xác là hơi chậm. Rất nhiều thời điểm, chỉ kém một chút xíu liền cho đối thủ cơ hội phản công." "Thuộc hạ minh bạch!" Khi Lưu Dục rời đi, Kiều Tam chỉ có thể bày ra ánh mắt kính ngưỡng nhìn theo. Hắn có vẻ cách cảnh giới của điện hạ nhà hắn càng ngày càng xa, phải làm sao đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]