Đối với Tống Dật mà nói, ba bức họa mà thôi, chỉ cần giống, nếu không quá chú ý chi tiết, vẽ ra rất nhanh.
Nàng chuyên chú giữa thi thể cùng bút mực, những quý nữ công tử khác nhìn đến tấm tắc bảo lạ.
"Trước kia nghe nói Họa Cốt tiên sinh thu một nữ đệ tử, vẽ khắc cốt họa đến vô cùng thần kỳ, ta vốn là không tin. Nữ tử nào có thể đối mặt thi thể còn bình tĩnh như thường? Trừ phi nàng là tên biến thái!"
Lưu Dục thái dương gân xanh nhảy nhảy.
"Ánh mắt nàng nhìn người chết như nhìn người sống, không biết chúng ta ở trong mắt nàng sẽ như thế nào?"
"Triệu huynh, ngươi sai rồi, ánh mắt nàng nhìn người chết còn thần thái sáng láng hơn so với nhìn người sống......"
"Hic...... đừng nói nữa, lông tơ của ta dựng hết lên rồi."
Bọn công tử quý tộc còn có thể đánh giá như vậy, đám quý nữ đã sớm lộ ra thần sắc kính nhi viễn chi. Đặc biệt là khi Tống Dật vẽ xong một bức, cử động chân tay một chút, các nàng thậm chí đồng loạt lui lại mấy bước, như sợ bị nàng dính lên, trong đó còn bao gồm cả Lục Thanh Chi mà Tống Dật vừa giải vây cho, cùng với Từ Nhược được nàng trộm mồi săn cho.
Lưu Dục nhìn chung quanh, nhanh chóng đảo qua mặt những người này, thu hết biểu tình phản ứng của bọn họ vào đáy mắt, ngọn lửa không biết từ đâu tới ở trong lòng kia đã chuyển thành một tia tàn nhẫn.
Rõ ràng tất cả mọi người nhìn thấy trong mắt hắn là ý cười, lại cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-pho/1805843/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.