Tống Dật cứng đờ dựa lưng lên ván cửa, lui cũng không thể lui, nhìn nam nhân kia, mang mặt nạ đen cầm giá cắm nến khí định thần nhàn mà bước lại, như tản bộ trong sân vắng.
Tống Dật khẽ cắn môi, chết như vậy, hơi oan ức.
"Ta không phải hái hoa tặc, ta đối với ngươi không có ác ý."
Nam nhân còn đang tới gần, không có một chút ý tứ tạm dừng để nghe nàng biện giải.
"Ta là vô tội!" Tống Dật nghiêm chỉnh thanh minh.
Mà tay nam nhân kia đã duỗi đến trước mặt nàng, thậm chí còn sờ sờ trên mặt nàng, sờ soạng một vòng, sửng sốt một chút.
Tống Dật vô tội mà mở to hai mắt, thiện ý nhắc nhở nói: "Ta không mang mặt nạ, chỉ là sinh ra đã đen."
Đen như ta vậy, chẳng lẽ ngươi không nên cảm thấy sợ hãi sao? Ngươi hẳn là giống vị kia kêu quỷ mới đúng, vậy mới là tư thế chính xác mà mỹ nhân nên tạo ra.
Lưu Dục trước giờ tin tưởng vững chắc vào phán đoán của chính mình, sẽ không vì kiến nghị chân thành của người khác mà thay đổi, vì thế hắn lại xoa nhẹ vài cái, từ gương mặt xoa đến bên tai, thậm chí hướng dưới cổ sờ soạng.
Khuông mặt nhỏ của Tống Dật cứng đờ, "Ta là nữ nhân, ngươi sờ xuống nữa, ta cần phải lấy thân báo đáp!"
Như là nghe được nàng nhắc nhở, hai ngón tay lướt qua chỗ hầu kết của nàng, gây ra một trận tê ngứa nơi đầu quả tim.
"A, quả nhiên là nữ nhân."
Ý...... lời này kỳ thật ngươi hoàn toàn có thể dùng giọng điệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-pho/1805808/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.