Chương trước
Chương sau
 

“Này! Hai bạn học đằng kia!” Một giọng nói lớn vang lên từ xa: “Đây không phải nơi để hai người ôm ấp, muốn ôm ấp thì ra chỗ khác!”

Lâm Dục hoàn hồn trong nháy mắt, hoảng hốt ngẩng mặt, cơ thể cứng đờ ngửa ra sau.

“Cẩn thận!” Hạ Trầm vội vàng kéo cậu lại, đem người ôm vào trong lòng.

Vòng eo trong tay thật sự quá nhỏ, đến mức anh chỉ cần dùng một tay cũng có thể nắm lấy, thậm chí còn có thể cảm nhận được lớp da thịt mềm mại bên dưới lớp vải mỏng của áo sơ mi.

Trắng như tuyết, ấm áp, mềm mại, chạm nhẹ một cái là sẽ để lại dấu vết…

Trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia kỳ dị, hai tay Hạ Trầm vô thức siết chặt.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay của anh rõ ràng không cao, thậm chí còn có chút lạnh, nhưng Lâm Dục lại giống như bị phỏng, eo run lên, theo bản năng giơ tay đẩy cánh tay của anh ra.

Hai người cứ đứng ở đó lôi kéo nhau như vậy, đồng chí cảnh sát mặc đồng phục không nói nên lời, không nhịn được mà hô lên lần nữa: “Hai bạn học kia, mau trở về đi!”

Sinh viên đại học giờ đều không biết chú ý đến hoàn cảnh như vậy sao?

“Cậu đứng vững lại trước rồi tôi sẽ thả cậu ra.” Hạ Trầm ngước mắt nhìn về phía của đồng chí cảnh sát, thấp giọng cười nói: “Nhanh lên, nếu không đồng chí cảnh sát sẽ coi chúng ta là người khả nghi rồi bắt về phỏng vấn đấy.”

Lâm Dục: “…”

Cậu cố gắng điều chỉnh lại tư thế của mình, sau đó đẩy bàn tay trên eo của mình ra một chút: “Cậu có thể thả tôi ra được rồi.”

Hạ Trầm làm theo lời cậu buông tay ra: “Đi thôi, chúng ta trở về ký túc xá trước.”

Trên đường trở về, trong đầu Lâm Dục không ngừng lặp lại cảnh tượng vừa rồi.

Rốt cuộc Trần Sâm Sâm đã tự sát hay bị giết đây? Cậu ta có ý gì khi để mình chứng kiến cảnh cậu ta nhảy khỏi tòa nhà chứ?

Điều duy nhất có thể khẳng định là Trần Sâm Sâm muốn Lâm Dục giúp cậu ta làm điều gì đó.

Mỗi một người sinh ra với đôi mắt âm dương đều có thể nhìn thấy ma quỷ, tương tự như vậy, ma quỷ cũng có thể cảm nhận được những người có thể nhìn thấy chúng.

Đối với Lâm Dục mà nói thì, Lâm gia chính là bảo vệ an toàn nhất, ngoại trừ cái thứ không chút kiêng nể nào mà lộng hành trong giấc mơ của cậu ra, thì bất luận là yêu ma quỷ quái gì cũng không thể tiến vào Lâm gia được, hoặc có thể nói là cũng chả dám tự chui đầu vào lưới.

Nhưng nếu cậu muốn đi học bình thường, khi ra ngoài tất nhiên sẽ thường xuyên gặp phải ma quỷ, chỉ là cậu có mang theo Linh Khí ngăn cản nên bình thường cũng không có yêu ma quỷ quái nào dám tới gần.

Cậu không có linh lực, cũng không có tu vi, phần lớn thời gian đều không để ý đến việc ma quỷ nhìn chằm chằm mình, chỉ có rất ít trường hợp, Lâm Dục mới phải ra tay.

Mà lần này người chết chính là bạn học cùng lớp với cậu, mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng vào một hôm trời mưa to lúc chạng vạng tối, cậu ta đã đưa ô của mình cho cậu với vẻ mặt ngượng ngùng.

Trầm Sâm Sâm mang theo oán khí mà chết, mặc kệ là muốn cậu tìm ra chân tướng  hay là để cậu hoàn thành nốt phần tâm nguyện chưa hoàn thành của cậu ta, cậu cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ.

Vì vậy, cậu quyết định hoãn việc về nhà, định ở lại trường vài hôm trước đã.

“Hạ Trầm.” Nghĩ đến đây, Lâm Dục thăm dò hỏi: “Hôm nay cậu định về nhà lúc nào vậy?”

Hạ Trầm đang ngồi ở trước bàn nhìn điện thoại, nghe vậy quay đầu lại: “Tôi thế nào cũng được, còn cậu thì sao?”

“Tôi tạm thời không có ý định trở về.” Vẻ  mặt Lâm Dục không chút thay đổi nói: “Tôi muốn ở lại trường để học.”

“Ừ.” Lâm Dục lên tiếng, lời kế tiếp lại có chút khó mở miệng.

Cậu nên nói như thế nào mới có thể khiến cho Hạ Trầm nguyện ý ở lại cùng cậu đây?

Lâm tiểu thiếu gia từ nhỏ đã ngang ngược ở trong Lâm gia, có thể nói là cậu được nuông chiều từ bé, chỉ cần thứ cậu yêu cầu, Lâm Chính Dương luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cậu mà không chút ngần ngại, gần như là cưng chiều đứa con trai độc nhất này lên tận trời.

Sau khi ra ngoài xã hội dù cậu đã cố gắng thay đổi bản thân để thích nghi với cuộc sống tập thể nhưng cậu vẫn rất không quen với việc nhờ vả người khác.

Tối hôm qua cậu chủ động nhờ Hạ Trầm đưa mình đi ngủ đã là cực hạn, nếu cậu lại nhờ anh thêm một lần nữa thì…

Nhìn hàm răng trắng đang cắn chặt lấy môi dưới của cậu, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ rối rắm, Hạ Trầm lập tức đoán được điều gì.

“A, tôi đột nhiên nhớ ra…” Anh đột nhiên nói: “Sau kỳ nghỉ Quốc Khánh nhóm tôi còn có kỳ thi thử, tôi vẫn chưa học thuộc bài nữa.”

“Thật sao?” Lâm Dục không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Quá tốt rồi.”

Hạ Trầm nhướng mày nhìn cậu: “Hửm?”

“Ý tôi là…” Lâm Dục dừng một chút, cố gắng lảng sang vấn đề khác: “Mấy ngày nay cậu cứ chú tâm học thuộc đi, không vấn đề.”

“À..” Hạ Trầm hơi kéo dài âm cuối, cũng chả biết anh rốt cuộc có tin hay không.



Tóm lại mấy ngày nữa không phải ở một mình, Lâm Dục yên tâm kiên nhẫn chờ đợi.

Cơ thể linh hồn mới chết nói chung là rất yếu, mặc dù cho là bởi vì oán khí mà thành quỷ, cũng tạm thời không thể rời khỏi chính nơi mà mình đã chết, vì vậy Trần Sâm Sâm nhất định sẽ lại tìm đến cậu.

Nhưng không hiểu sao cậu đợi đến nửa đêm mà Trần Sâm Sâm vẫn chưa đến.

“Lại không ngủ được à?” Trong bóng tối, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ giường đối diện.

Lâm Dục tựa vào bên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm ra  ngoài cửa sổ: “Ừm, có một chút.”

“Vậy…” Hạ Trầm vỗ vỗ giường: “Muốn ngủ cùng nhau không?”

“Không cần đâu.” Lâm Dục không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt: “Tôi đi ngủ ngay đây.”

Tối hôm qua, vì cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý nên mới bị dọa cho sợ hãi, bởi vì muốn kiểm tra xem Hạ Trầm có phải có thể chất đặc thù hay không, cho nên mới quyết định cùng anh qua đêm.

Nhưng những gì xảy ra trong khu tòa nhà Công nghệ ngày hôm nay cũng đã cho thấy Hạ Trầm dường như không có gì đặc biệt.

Hơn nữa, nếu hai người cùng ngủ chung trên giường của ký túc xá thì thật sự quá chật chội, eo cậu đến bây giờ còn cảm thấy không thoải mái đây…

“Được, nếu sợ thì lên đây, tôi sẽ giữ chỗ cho cậu.” Hạ Trầm cười nhẹ một cái, nói thêm: “Nhưng cậu phải hứa là sẽ không đá vào mũi tôi nữa.”

“Cái đó chỉ là tai nạn thôi.” Lâm Dục ngay lập tức phản bác lại: “Tư thế ngủ thường ngày của tôi rất bình thường.”

Cái giường nhà cậu hai mét nhưng cậu chưa bao giờ bị lăn xuống đất.

Hạ Trầm không bày tỏ ý kiến: “Phải không?”

Nói đến đây ký túc xá yên tĩnh trở lại.

Lâm Dục im lặng ngáp một cái, không chịu nổi nữa mà nằm xuống ngủ.

Có lẽ đêm nay Trần Sâm Sâm sẽ không đến, vẫn là chờ ngày mai rồi nói sau.

Nhưng mà một đêm này, Lâm Dục cũng không ngủ được một giấc yên ổn.

Khung cảnh Trần Sâm Sâm nhảy từ trên tòa nhà xuống không ngừng lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cậu, nhìn thấy cơ thể nát vụn của Trần Sâm Sâm nằm trên mặt đất đưa tay về phía cậu, miệng mở ra như đang nói: “Cứu tôi.”

“Lâm Dục, Lâm Dục… Tỉnh, tỉnh dậy…”

Một giọng nói dịu dàng dễ nghe từ xa truyền đến, Lâm Dục cố gắng mở mắt ra, trong con ngươi mơ hồ phản chiếu một khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ lo lắng.

“Lại gặp ác mộng sao?” Hạ Trầm đứng ở bên giường, đôi tay to mát lạnh để trên trán cậu: “Không sao, tỉnh lại là không sao nữa rồi.”

Hàng lông mi dài đen nhánh run rẩy, Lâm Dục hơi hơi ngẩng đầu, thở dài một hơi.

Tóc mái của cậu bị mồ hôi thấm ướt, khuôn mặt gần như không còn lấy một giọt máu, cả người trông yếu ớt khó tả.

Hạ Trầm nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: “Cậu nằm mơ thấy cái gì, có thể nói cho tôi biết được không?”

“Tôi mơ thấy…” Lâm Dục nghiêng mặt đi: “Tôi nằm mơ thấy Trần Sâm Sâm cầu cứu tôi.”

Hạ Trầm hơi nhíu mày lại: “Cậu cùng cậu ta có quan hệ rất tốt sao?”

“Không.” Lâm Dục lắc đầu: “Chỉ có quen biết sơ sơ, nhưng Trần Sâm Sâm đã từng giúp tôi.”

Từ nhỏ cậu muốn mưa có mưa, muốn gió được gió nên hiếm khi được người khác giúp đỡ, vì vậy mọi lòng tốt mà cậu từng nhận được đều sẽ ghi nhớ trong lòng, cũng sẽ tìm cơ hội để bù đắp gấp đôi.

Dù sao cũng chẳng phải thân quen gì nên người khác không có nghĩa vụ phải giúp đỡ cậu.

“Thì ra là thế.” Hạ Trầm thở dài một hơi: “Chuyện kia cũng thật đáng tiếc…”

Trần Sâm Sâm không đến tìm cậu, vì vậy Lâm Dục đành phải chủ động ra mặt.

Cậu cùng Hạ Trầm đến khu tòa nhà Công nghệ lần nữa, lại kinh ngạc phát hiện ra băng cảnh báo đã được gỡ bỏ, một số sinh viên đang ra vào khu Công nghệ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lâm Dục hơi cau mày: “Sao lại thế này?”

“Có lẽ đã điều tra được kết quả rồi.” Hạ Trầm nói ra suy đoán của mình.

Lâm Dục ngay lập tức mở nhóm Wechat, quả nhiên có một thông báo mới trong nhóm lớp mà cậu đã tắt tiếng.

Cậu nhanh chóng lướt nhanh một lượt, thông báo nói kết quả điều tra của cảnh sát kết luận: Trước đây Trần Sâm Sâm có xu hướng bị trầm cảm, gần đây áp lực học tập và cuộc sống quá cao khiến cậu ta nghĩ quẩn muốn tự tử. Vì vậy nhà trường khẩn trương tổ chức khóa tư vấn tâm lý cho sinh viên, sinh viên nào có vấn đề khó khăn phải chủ động đi tìm sự giúp đỡ của giáo viên ngay.

“Như vậy mà đã kết án rồi?” Lông mày Lâm Dục nhíu lại càng sâu.

Hàng năm tại các trường đại học lớn đều có sinh viên tự tử, thanh thiếu niên vốn là nhóm người có nguy cơ tự tử cao, phần lớn mọi người có lẽ đã quen với điều này.



Cũng có thể thấy được ngoại trừ nó sẽ là chủ đề bàn luận trong nhóm sinh viên một khoảng thời gian thì chuyện này cũng sẽ cuốn theo gió biến mất không còn tăm tích.

“Khắp nơi trong tòa nhà Công nghệ đều có camera giám sát, chúng ta nên tin tưởng kết án của cảnh sát.” Hạ Trầm  an ủi cậu.

“Nếu cậu ta thực sự suy sụp đến trầm cảm, có lẽ cái chết mới là sự giải thoát cho cậu ta.”

“Không phải…” Lâm Dục nhắm mắt lại: “Không phải tôi không tin vào trình độ phá án của cảnh sát, chỉ là…”

Cho dù Trần Sâm Sâm có thực sự tự sát thì nhất định cũng phải có ẩn tình gì khác.

Nhưng hiện tại ngay cả quỷ hồn cũng không thấy, cậu nên đi đâu tìm manh mối đây? Chẳng lẽ muốn cậu đi mượn nhân lực của Lâm gia?

Hạ Trầm trầm ngâm một lát: “Cậu cảm thấy còn có ẩn tình khác?”

“Đúng vậy.” Trong lòng Lâm Dục hơi động, ngước mắt nhìn anh: “Tôi cảm thấy chuyện này còn rất nhiều điểm đáng ngờ.”

Hạ Trầm cũng không hỏi cậu rốt cuộc điểm đáng ngờ là gì, chỉ đưa ra kiến nghị: “Hay là chúng ta hỏi bạn cùng phòng của cậu ta trước đi?”

Lâm Dục gật đầu: “Cũng chỉ có thể làm như vậy trước.”

Đầu tiên cậu dò hỏi Lý Ngạn Thần ở trong nhóm của ký túc xá, Trần Sâm Sâm có mấy người bạn cùng phòng, sau đó còn hỏi Wechat rồi thêm người vào trong nhóm lớp.

Bình thường Lâm Dục luôn cố gắng giảm độ tồn tại trong lớp, không ai biết Lâm gia làm gì cả, chỉ biết rằng nhà cậu rất giàu có, còn có tin đồn rằng cha cậu đã từng tặng một tòa nhà cho trường học.

Nhưng Lâm tiểu thiếu gia không thích tiếp xúc với mọi người, nhiều nhất chỉ thân thiết với một vài bạn cùng phòng do ở cùng, cũng chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động nào của lớp, khiến người ta gần như không thể tiếp cận.

Lúc này đây, cậu chủ động add một người vào Wechat, đối phương hơi được sủng mà lo, chưa đến một giây đã lập tức chấp nhận.

Lâm Dục: [Xin chào, cậu có phải là bạn cùng phòng của Trần Sâm Sâm không?]

Triệu Mạnh Nghiêu: [Việc Trần Sâm Sâm tự sát không liên quan gì đến tôi hết!]

Lâm Dục: [Tôi không có nói liên quan đến cậu. ]

Lâm Dục: [Tôi chỉ muốn hỏi cậu là trước ngày Trần Sâm Sâm tự sát, có làm những hành động gì khác thường không?]

Triệu Mạnh Nghiêu: [Khác thường? Cậu ta có bao giờ bình thường đâu!]

Triệu Mạnh Nghiêu: [Phi phi phi! Ý tôi là cậu ta không giao lưu với chúng tôi nhiều, nên tôi cũng không có rõ lắm!]

Lâm Dục suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: [Vậy cậu có biết, cậu ta có người bạn thân thiết nào không?]

Triệu Mạnh Nghiêu: [Cậu ta lúc nào cũng ở một mình, sao có thể có bạn thân được?]

Lâm Dục không tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào nên hơi khó chịu, cậu đang định hỏi một người bạn cùng phòng khác, nhưng đối phương đã gửi một tin nhắn.

Triệu Mạnh Nghiêu: [Đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi! Cậu ta hình như có một người bạn trai bí mật đó!]

Ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, Lâm Dục nhanh chóng gõ chữ: [Tên người đó là gì?]

Triệu Mạnh Nghiêu: [Cái này thì tôi không rõ lắm nhưng người đó cũng là sinh viên của trường chúng ta. Có lần tôi tình cờ nghe được cậu ta nói chuyện điện thoại ở bên ngoài cơ mà mới nghe được vài câu đã bị cậu ta phát hiện.]

“Trong điện thoại nhất định có manh mối.” Hạ Trầm đứng ở một bên nhẹ giọng nhắc nhở: “Nhưng điện thoại hẳn là bị cảnh sát lấy đi để làm vật chứng rồi.”

Ngón tay của Lâm Dục gõ nhẹ lên mặt bàn: “Vậy chúng ta phải nghĩ biện pháp khác .”

“Cậu có biện pháp gì?” Hạ Trầm nhìn cậu ở phía đối diện, giọng điệu nghiêm túc nói: “Bạn học Lâm Dục, cậu không được làm chuyện phạm pháp đâu.”

“Ồ, tôi quên là cậu học luật.” Lâm Dục ngẩn ra một chút, đột nhiên thấy buồn cười: “Yên tâm, tôi sẽ không làm vậy đâu.”

Thật ra, cách nhanh nhất để không bị nghi ngờ là nhờ người của Lâm gia để triệu hồi quỷ hồn của Trần Sâm Sâm, nhưng lúc này cậu chỉ muốn tự mình giải quyết chuyện này.

Một khi Lâm gia đã nhúng tay vào thì mọi thứ sẽ trở nên khá phiền toái.

Hạ Trầm hơi nhướng mày: “Vậy cậu nói xem, cậu định làm gì tiếp?”

“Không nhất thiết phải là điện thoại, chỉ cần có lịch sử nhắn tin là được.” Lâm Dục nghiêm túc mở máy tính xách tay lên: “Chuyện này dễ giải quyết hơn nhiều.”

Hạ Trầm đứng ở một bên, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của cậu, con ngươi của anh dường như trở nên tối hơn.

Anh âm thầm nghiến răng hàm, tầm mắt rơi vào nốt ruồi đỏ trên vành tai trắng như tuyết kia.

Thứ gì cũng đáng để cậu phí nhiều tâm tư như vậy sao?

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.