Trong thoáng chốc, tim Lâm Dục đập mạnh.
Cậu theo bản năng lùi về phía sau, tấm lưng gầy gò đụng phải một gốc cây, khiến cậu đau phát ra tiếng hô nhỏ.
Hạ Trầm dễ dàng xách người đi như cầm con gà, nhẹ nhàng mang người quay trở lại, giọng nói u ám khàn khàn: “Bé ngoan, ngươi kích động như vậy, tựa hồ rất nhớ ta thì phải.”
Lâm Dục cơ hồ không thở nổi, phảng phất như cổ mình cũng bị nó siết chặt.
Lâm Dục muốn chạy trốn, nhưng hai chân lại bị ánh mắt điên cuồng cùng biến thái kia gắt gao giữ chặt, không thể động đậy.
Xương bị siết chặt, thanh âm “cót két” vang lên, cậu đột nhiên hoàn hồn lại từ trong kinh hoàng: “Thả cậu ta ra!”
“Nếu ta không bỏ cậu ta ra thì sao?” Hạ Trầm rất hứng thú hỏi ngược lại: “Bé ngoan, em sẽ bắt ta thế nào?”
“Mi——” Lâm Dục âm thầm nghiến răng. “Ta không thể bắt mi thế nào, nhưng nếu mi giết cậu ta, người trong Lâm gia tuyệt đối sẽ không buông tha cho mi.”
“Hah.. .” Hạ Trầm âm u mà cười. “Vậy thì bé ngoan phải nhìn cho kỹ, rốt cuộc là ai sẽ không buông tha ai?”
“Không!” Lâm Dục sợ hãi hét lên, ánh mắt chuyển sang cầu xin. “Làm ơn … làm ơn đừng giết cậu ta. …..”
Nó thật sự có thể làm được, khóe môi nhếch lên một vòng cung kỳ dị, tùy ý ném người trong tay đi.
Lâm Hựu Khiêm ngã xuống đất “bang” một tiếng, đến ho đều không ra hơi, nửa sống nửa chết mà bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-om-yeu-bi-ta-than-quan-lay/2825894/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.