Trái tim Lâm Dục run lên, cậu quay mặt lại, nhìn vào đôi mắt đen tràn ngập tình cảm ngọt ngào kia: “Cậu thật sự yêu tôi sao?”
Không đợi người đàn ông trả lời, cậu đã hỏi ngược lại: “Cậu yêu tôi, cho nên làm tôi gặp ác mộng mười mấy năm?”
“Khi đó ta mới vào nhân thế, linh thức hỗn độn không chịu nổi, mọi chuyện đều làm theo bản năng.” Gương mặt Hạ Trầm lộ vẻ áy náy, thái độ nhận sai cực kỳ đoan chính: “Thật sự xin lỗi bé ngoan, là lỗi của ta.”
“Vậy sau đó thì sao?” Lâm Dục tiếp tục tố cáo: “Trong mộng cậu bắt nạt đe dọa tôi chưa đủ, còn biến thành người đến lừa tôi.”
“Bởi vì cuối cùng ta nhận ra em có bao nhiêu kháng cự đối với ta, chỉ có thể dùng cách này để tiếp cận em.” Hạ Trầm lặng lẽ cầm tay cậu: “Ta càng ngày càng không thỏa mãn với việc chỉ được gặp em trong mộng, ta muốn ở bên cạnh em, ta muốn hôn em, muốn ôm em, còn muốn…”.
“Câm miệng!” Lâm Dục nhanh chóng lấy tay che đôi môi mỏng, vành tai trắng xấu hổ đỏ bừng lên: “Vậy cậu còn phân chia bóng đen, tự biên tự diễn mình bị nhập để hù dọa tôi!”
Hạ Trầm hôn lên lòng bàn tay mềm mại, giọng nói càng thêm khàn khàn buồn bực: “Nó là bộ phận nguyên thủy nhất cũng như khó khống chế nhất trên người ta, nếu muốn duy trì dáng vẻ con người bên cạnh em, trước tiên phải phân chia nó ra ngoài.”
Lâm Dục trừng đôi mắt ầng ậng nước, không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-om-yeu-bi-ta-than-quan-lay/2825855/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.