Lâm Chính Dương bị dọa trước phản ứng dở khóc dở cười của con trai, nhất thời không biết nên nói gì, đành thấp giọng nói: “A Dục…”
Lúc này, Lâm Dục đột nhiên làm động tác, hai tay nắm lấy hai đầu của bức tranh cuộn tròn, định xé bức tranh ở giữa.
“A Dục!” Lâm Chính Dương kinh ngạc, vội vàng chạy tới ngăn cản: “Bức tranh này không được xé!”
Lâm Dục mắt điếc tai ngơ, khi ngón tay ấn mạnh không ý thức cắn chặt răng, khóe môi mím chặt lộ ra một sự quyết tâm đúng là bướng bỉnh.
Nhưng bức tranh cuộn trong tay cậu chất liệu rất đặc biệt, trải qua hàng nghìn năm vẫn không bị hư hỏng, những người trong bức tranh thậm chí trông sinh động như thật, dù thế nào cũng không thể xé rách một lỗ.
Cuối cùng cậu chỉ có thể từ bỏ, sức lực toàn thân dường như bị lấy đi bởi vì bức tranh này, uể oải hỏi: “Cho nên, cậu ta muốn làm gì con?”
Khắp thiên hạ, chỉ có tổ tiên năm đó mới biết nơi bị phong ấn, cũng chỉ có tổ tiên mới có thể đưa người đó lại lần nữa trở về mặt đất.” Lâm Chính Dương thấp giọng trả lời: “A Dục, chuyện cho đến bây giờ, con đã hiểu tại sao cha nhất quyết phải giấu con chưa?”
Kể từ ngày biết chắc chắn đứa trẻ trước mặt không chỉ là con trai mình, mà còn là tổ tiên Lâm gia đầu thai kiếp khác, ông ăn không ngon ngủ không yên.
Là một người cha, ông chỉ muốn con trai có một cuộc sống bình yên và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-om-yeu-bi-ta-than-quan-lay/2825835/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.