Khi Lâm Dục tỉnh lại, suýt nữa cậu còn tưởng rằng mình bị mù.
Ý thức vẫn chưa rõ ràng, cậu mơ mơ màng màng muốn chạm vào công tắc trên tường, sau đó phát hiện hai tay như bị thứ gì đó trói chặt.
Cậu giật mình, vừa mới động đậy mắt cá chân, trong bóng tối vang lên tiếng “Răng rắc”.
Đến tận bấy giờ, cậu cuối cùng cũng nhận ra, mình đây là bị người ta bắt cóc rồi!
Không đúng, trước khi hôn mê, rõ ràng cậu đang ở nhà tổ chức sinh nhật lần thứ mười tám cùng cha mẹ…
“Kẽo kẹt” một tiếng, cánh cửa nặng nề từ từ mở ra.
Một tia sáng chiếu vào, Lâm Dục theo bản năng mở to đôi mắt, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt khẽ híp lại, cậu nhìn về phía người đang cầm nến đi vào.
Người đến là một ông lão tóc bạc trắng, bước đi vững vàng, ăn mặc chỉnh tề, nhìn thế nào cũng không giống một kẻ bắt cóc hung ác.
“Mục đích ông trói tôi ở chỗ này là gì?” Lâm Dục chủ động mở miệng hỏi: “Vì tiền hay muốn lấy mạng?”
Ông bác đứng trước mặt cậu, trong phòng vang lên một giọng nói tang thương: “Không phải tôi trói cậu đến đây, cha mẹ cậu đã dâng cậu cho chủ nhân của tôi.”
Lâm Dục nhíu mày: “Ông nói cái gì vậy? Tôi không hiểu.”
“Hơn một trăm năm trước, ông tổ của cậu đã ký khế ước với chủ nhân của tôi, cứ cách một trăm năm sẽ dâng hiến cho chủ nhân một hậu duệ của Lâm gia để đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-om-yeu-bi-ta-than-quan-lay/2825816/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.