Nếu như đặt trước trước mặt người đói một miếng bánh ngọt, nhưng chỉ cho phép người đó lè lưỡi ra liếm, không ai có thể nhịn được mà không cắn miếng nào.
Cũng may bây giờ Hạ Trầm không cảm thấy quá đói, trước khi hàm răng sắc nhọn đâm vào làn da mềm mại, anh cố gắng kiềm chế thu miệng về, đồng thời thả lỏng xiềng xích: “Được rồi, em về nghỉ ngơi đi.”
Nhưng khi anh vừa buông tay ra, Lâm Dục mất đi điểm tựa trượt xuống như một cọng mì.
“Ha…” Cổ họng Hạ Trầm phát ra một tiếng cười khẽ: ” Yếu ớt.”
Miệng thì nói thế nhưng tay lại vội vàng bế cậu lên.
Hai má Lâm Dục xấu hổ nên đỏ bừng, cậu chỉ có thể vùi mặt vào cổ người đàn ông, giống như đà điểu chôn đầu trong lồng ngực anh.
Lần trước thì có thể lấy lý do là di chứng của độc tố, nhưng lần này rõ ràng không bị hút máu, cuối cùng thì cậu vẫn bị bế về phòng.
Hạ Trầm đặt thiếu niên lên giường, anh trầm giọng dỗ cậu: “Ngủ ngoan đi.”
“Hạ…” Khi thấy người đàn ông sắp rời đi, Lâm Dụ bỗng kêu lên trong vô thức, nghĩ đến lời dặn dò của bác Hồ, suýt nữa cậu đã cắn đầu lưỡi.
“Sao?” Hạ Trầm bị làm phiền cũng không tỏ thái độ gì, anh đứng cạnh giường, cúi đầu xuống nhìn cậu.
Lâm Dục do dự một lúc rồi nói nhỏ: “Sau này…sau này chúng ta có thể chơi trò chơi đó nữa không?”
Lông mày Hạ Trầm khẽ nhíu lại: “Trò gì?”
“Cái này ở thư viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-om-yeu-bi-ta-than-quan-lay/2825810/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.