m577 vô cùng tuyệt vọng.
Nó không biết tại sao sự việc lại trở thành như vậy, vì thiết bị che chắn của Chủ Thần cho nên trước mặt nó giờ chỉ còn lại hiệu ứng mosaic.
Mặc dù không nhìn được điều gì đang diễn ra trước mắt nhưng nó vẫn có thể nghe được âm thanh.
Tiếng thở dốc và tiếng khóc của thiếu niên... Cứ thế truyền vào tai nó.
m577 cảm thấy mình như bị điếc đến nơi.
Khoan đã....Tiếng khóc ư? Kí chủ! Người phụ nữ hư hỏng này cô rốt cuộc là đang làm cái gì vậy hả???
Sao lại như thế được! Tại sao ký chủ của nó có thể ngủ trên giường của nữ chính, mặc quần áo của cô ấy và còn đùa bỡn người đàn ông của nữ chính...
Điều khiến m577 càng không thể hiểu nổi đó là đã như vậy rồi mà độ chếch đi của cốt truyện vẫn không thay đổi!
"Tôi đã hoàn thành cốt truyện ở bệnh viện rồi, cho tới khi pháo hôi nữ xứng trong kịch bản xuất hiện thì đây đều là thời gian tự do hoạt động của tôi." Đồng Linh giải thích cho hệ thống hãy còn hoang mang kia: "Cậu làm hệ thống mà không chuyên nghiệp vậy sao?"
m577 đeo chiếc mặt nạ đau khổ lên: 【 lỗi tại tôi à? 】
m577 bỗng nhiên cả kinh: 【.....Mà sao cô lại có thời gian rảnh nói chuyện phiếm với tôi?! 】
Đồng Linh thở dài: "Ai, có chút mệt, sức lực của người trẻ tuổi không thể coi thường được đâu."
m577 rít lên chói tai: 【 không! Tôi không muốn nghe!!! 】
Rồi bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-noi-doi/3081425/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.