Thẩm Họa rốt cuộc là lấy việc nàng mắc ho lao không cho Tuyên vương đến gần lừa gạt được rồi. Tuyên Nguyên Hải lại thật sự chưa từng phát hiện Vạn di nương của hắn đã là người khác, ngược lại phải quy công bởi ông trời ban cho vẻ ngoài hai tỷ muội tương tự, không giống song sinh lại hơn hẳn song sinh. Lâu không thấy mời đại phu mới tới, Tuyên vương quyết định tự mình đốc thúc.
Tuyên Nguyên Hải vừa rời đi, Thẩm Họa bèn cho lui mấy kẻ hầu hạ khác, ngồi thẳng ở trước bàn trang điểm lạnh nhạt quét mày cao, dùng dầu hạnh chấm môi đỏ mọng, lại đến tủ treo quần áo chọn lựa một bộ xiêm áo vừa người mặc vào. Nàng nhìn bản thân trong gương đồng, chính là một cái váy ngắn màu hồng cánh sen, ống tay áo làn váy có đường viền tơ bạc, ống tay áo rườm rà gắn liền hoa văn màu vàng nhạt, trên mặt váy là từng đóa hoa phù dung lớn.
Thẩm Họa kéo cửa đi ra ngoài, ngay cả mạng che mặt cũng không còn. Bọn tôi tớ của Phương Phỉ các này còn chưa từng thấy bản thân Vạn di nương ăn mặc tỉ mỉ, thường ngày nàng mãi cứ mặc áo gai vải thô, tuy hàng năm quần áo loại mới làm trong tủ đều được bài biện. Vào lúc này không chỉ kinh ngạc, mỗi người cũng đều nhìn đến mắt trừng thẳng, tại sao Vạn di nương bệnh nặng lại đi ra rồi?
Trong đôi mắt đẹp của người trước mắt tỏa ra ánh sáng lung linh, đúng là một cành Bích Đào xinh đẹp cười như gió xuân, chỉ là không thể nói được có gì khác biệt với Vạn di nương thường ngày? Nếu nói trước kia Vạn di nương là một khối mỹ ngọc, vậy bây giờ Vạn di nương càng giống như là Minh Châu, đều là tinh khiết hoàn mỹ, lại ý vị khác biệt, ngay cả dung mạo này hình như cũng có chút biến hóa.
"Di nương, sao ngài lại đi ra ngoài?" Phương Kiểm ma ma tiến lên kính cẩn lễ phép hỏi thăm, nghĩ dung mạo này biến hóa cũng bởi vì vẻ mặt vẽ trang điểm.
"Ta muốn đi dạo một chút." Thẩm Họa chỉ đơn giản nói.
Chủ tử muốn hóng mát một chút, xem ra tinh thần còn sáng láng, bọn tôi tớ nơi nào không chịu thuận theo. Thẩm Họa bèn chậm rãi tản bộ ở trong vườn, dọc theo đường đi, cỏ cây xanh biếc, sắc màu rực rỡ, gió mát đập vào mặt từ từ xen lẫn mùi hương, ngửa mặt trong bầu trời xanh quang đãng ngày mùa thu, tầng mây như sợi bông trôi nổi, nhẹ nhàng phấp phới.
Bọn tôi tớ kinh ngạc lần nữa, hôm nay sao Vạn di nương thích nhìn chằm chằm bầu trời như vậy? Vì vậy, nha hoàn ma ma hầu hạ cũng cùng nhìn theo một lúc, vừa nhìn thì thấy một con diều từ từ bay lượn ở không trung, hẳn là các tiểu công tử tiểu thư thả chơi trong vườn hoa.
Thẩm Họa dần dần thu hồi ánh mắt, khóe miệng đỏ bừng thuận theo từ từ nhếch lên, không nói hai lời liền đứng dậy vội vàng bước đi tới cửa vườn. Phương Kiểm ma ma đuổi theo nói: "Di nương, di nương. Vương Gia đã thông báo ngài không được đi nơi đó đâu."
Bọn tôi tớ cực kỳ kinh hoảng, nếu để cho Tuyên vương biết Vạn di nương đến cửa vườn, bọn họ đúng là phải bị đánh chết tươi.
Thẩm Họa cũng không để ý tới bọn họ, đường cong khóe miệng càng lớn, lại đột nhiên mở miệng lạnh lùng nói: "Ai là di nương của các ngươi? Tránh xa ta ra một chút......"
Lúc này vừa hỏi đã hỏi đến mức mấy người làm sửng sốt, "Di nương, chẳng lẽ là ngài bệnh hồ đồ rồi?"
Thẩm Họa vẫn là câu nói kia như cũ: "Ta không phải là di nương của các ngươi, ta muốn đi ra ngoài."
"Không thể đi ra ngoài đâu, di nương."
Thẩm Họa bước rất nhanh, chạy đến vào cửa vườn thì có thị vệ chặn lại đường đi không chịu để cho nàng bước ra thêm một bước. Thẩm Họa lập tức rút ra một cây trâm từ trên đầu, cây trâm bén nhọn còn hiện ra một tầng ánh bạc. Nàng nhắm ngay cổ họng của chính mình, mọi người đều sợ đến mức cả người đổ mồ hôi, hồn cũng sắp mất đi rồi.
Phương Kiểm ma ma gấp đến độ vỗ đùi, lau mồ hôi khuyên, "Ngài thật là chớ có làm chuyện điên rồ mà. Lão nô đi gọi Vương Gia tới đây."
Thẩm Họa lạnh lùng nói: "Ai dám nhúc nhích, ta sẽ chết ở chỗ này ngay lập tức. Rốt cuộc là các ngươi có ý gì? Lại bắt ta đến cái vườn này, ta muốn đi ra ngoài tìm biểu ca của ta."
"Cứu mạng... Cứu mạng... "
"Ta là biểu muội của Tiêu tướng quân, cũng không phải là di nương của các ngươi, không nên ngăn cản ta! Biểu ca, cứu mạng với!"
Thẩm Họa lấy tính mạng uy hiếp, mấy người làm và thị vệ trông chừng đều không dám tiến lên, lại bị Vạn di nương vừa làm ra như vậy không hiểu ra sao, sốt ruột hoàn toàn không biết nên xử lý như thế nào. Di nương đang yên đang lành, tại sao Vạn di nương yên lặng ngây người bốn năm ở trong Phương Phỉ các lại đột nhiên tự xưng là biểu muội của Tiêu tướng quân?
Mà từng tiếng từng câu này của Thẩm Họa là dùng hết sức cuồng loạn thét ra ngoài, bên ngoài cả đám phu nhân theo bước Tuyên vương phi vừa vặn tới gần đó ngắm cảnh, loáng thoáng nghe được bên trong có tiếng nữ tử tìm chết, còn tự xưng là bị bắt đến vườn vắng vẻ, thân phận cũng là bất thường, lại là biểu muội đi theo Tiêu tướng quân cùng đến vương phủ hôm nay.
Các vị phu nhân ngơ ngác nhìn nhau, bên cạnh đã có người thảo luận ầm ĩ. Mặt Tuyên vương phi dường như lộ vẻ lúng túng, lời nói khéo léo an ủi các vị phu nhân. Nhưng tiếng cầu cứu trong vườn lại càng lúc càng lớn, các phu nhân đều nghe kinh hãi, có người sợ rằng Tuyên vương gia này háo sắc, nếu mà coi trọng vẻ mặt xinh đẹp bèn bắt đi, có gì khác biệt với giặc cướp? Trong lúc nhất thời, họ đều bắt đầu lo lắng đến an toàn của bản thân.
Trong đó có một vị là phu nhân Tổng binh, phu quân nàng tay cầm binh quyền Hàng Châu, cũng là căn cơ cực sâu ở Hàng Châu, lại sớm không hề hòa thuận với phủ Tuyên vương. Cái gọi là đạo lý một núi làm sao có thể chứa hai hổ, vẻ mặt phu nhân Tổng binh nghiêm nghị, "Tuyên vương phi, lúc này vương phủ lại gây ra loại sự tình này, còn không nhanh chóng mời cô nương kia đi ra."
Nghe được là biểu muội của đại tướng quân Tiêu Dịch, tâm tư phu nhân Tổng binh lại trở nên linh hoạt, nếu có thể hàm ơn cho Tiêu tướng quân, về sau nhất định là có ích đối với thăng quan của phu quân. Lại nói, Tuyên vương ái thiếp diệt thê nổi tiếng bên ngoài, loại chuyện quá quắt này lại có gì không làm được?
Phu nhân khác lại phụ họa thêm, "Đúng vậy, nghe thật là đáng sợ!"
"Ôi chao, có lẽ là hiểu lầm đấy? Vương phi, không bằng mời đi ra hỏi trước một chút."
Mặt Tuyên vương phi lộ ra vẻ khó xử, trong nháy mắt mọi người bèn hiểu rõ, đã sớm nghe nói Tuyên Kỳ thị không có địa vị ở vương phủ, còn nghe nói Phương Phỉ các này lại là cấm địa ở vương phủ, chẳng lẽ trừ Vạn di nương, còn giam cầm những nữ tử khác?
Phu nhân Tổng binh cười lạnh, lại dẫn đầu nói: "Nếu không vào được, không bằng hỏi một chút Tiêu tướng quân thực sự thất lạc người đi theo không?"
"Đúng vậy, chúng ta đi hỏi một chút."
Miễn là chỗ có nữ nhân, từ trước đến giờ không thiếu được suất kịch có thể xem, tất cả mọi người đang vui mừng, nhưng không ai nhìn thấy một nụ cười sảng khoái thoáng qua khóe miệng Tuyên Kỳ thị. Nữ nhân kia rốt cuộc rời khỏi vương phủ rồi, mà Tuyên vương lạnh lùng với nàng đã khiến lòng của nàng chết lặng, lại là một nụ cười quỷ dị, thật tốt! Cái Vương phủ này giải tán mới tốt.
Bên này, Tuyên Nguyên Hải xuất phủ mời đại phu tới, nhưng vừa xuống xe lại nhận ra không đúng. Cửa vương phủ bao vây không ít thị vệ, lão quản gia của vương phủ gấp gáp hoang mang chạy tới, nói là mới vừa rồi Tổng binh và Tiêu tướng quân dẫn người tiến vào, lại nói tỉ mỉ nguyên do một lần, hắn vừa quan sát vẻ mặt vương gia, vừa lau mồ hôi.
Tuyên Nguyên Hải tức giận trực tiếp đẩy đi lên, "Cút ngay." Hắn cất bước lên trước đột nhiên nghĩ đến đủ loại trước đó, sắc mặt càng lộ vẻ sâu tối. Gần đến cửa, vẻ mặt hắn đột nhiên kinh hãi, ném lệnh bài cho thị vệ đi theo mình, "Phong thành, phong thành, lập tức." Hắn gần như là nắm tay gầm hét lên.
Sải bước vượt qua lập tức đi tới Phương Phỉ các, thuận tiện triệu tập đến một ngàn Phủ Binh, hắn mang theo tức giận cuống cuồng đi tới một nửa, khi thấy bóng dáng cả người cẩm bào đen như mực ôm một nữ tử ra ngoài, trong tay hắn còn nắm lấy một thanh kiếm sắc bén, trên mũi kiếm dính theo máu tươi.
"Tiêu tướng quân, hôm nay là tới vương phủ của Bổn vương gây chuyện sao?" Ánh mắt Tuyên Nguyên Hải không hề chớp mắt theo dõi nữ tử trong ngực hắn. Thân hình kia, tướng mạo kia đều là Vạn di nương của hắn không sai, trong lòng hắn cũng hy vọng là Vạn di nương. Thẩm Họa thấy Tuyên vương từ cau mày ngạc nhiên đến vẻ mặt chắc chắn, mới mím mím môi quay đầu đi tiếp tục vùi ở lồng ngực nở nang của Tiêu Dịch giống như không muốn xa rời, mà một động tác dường như càng thêm kích thích Tuyên Nguyên Hải thiếu chút nữa bóp nát xương tay.
Tiêu Dịch cười lạnh, lại đi về phía trước hai bước, Mặc Ngọc đeo bên hông đong đưa theo bước chân trầm ổn, "Bản tướng quân cũng muốn hỏi Tuyên vương một chút, vì sao muốn giam cầm biểu muội của ta?" Hắn vốn là giọng trầm thấp vào lúc này kết đầy mảnh băng vụn, trang@dđlqđ@bubble editor trong nháy mắt tức giận lạnh cứng tới cực điểm. Nữ quyến đều cách rất xa, khách nam cũng theo đó mà tản ra hai bên, thân thiết với Tổng binh thì đứng ở chỗ Tiêu Dịch.
"Rõ ràng là Vạn di nương trong phủ Bổn vương."
"Ta không phải, ta không phải là Vạn di nương." Một giọng nói êm ngấy như hoàng oanh khoan thai truyền ra từ trong ngực Tiêu tướng quân.
Tất cả mọi người nghe thấy rất rõ ràng, huống hồ còn có mấy vị phu nhân vừa nãy làm chứng, trong lúc nhất thời thật là náo nhiệt, lời gì cũng có.
"Tuyên vương xin nhường đường." Tiêu Dịch lại trầm giọng lạnh lùng mở miệng lần nữa.
Mặt mày Tuyên Nguyên Hải tức giận cứng lại, đây rõ ràng là Uyển Nhi của hắn, thêm nữa hành động thân mật của hai người trước mặt khiến Tuyên vương lên cơn giận dữ. Mất đi lý trí, hắn vẫy vẫy tay, Phủ Binh trực tiếp bao bọc vây quanh đám đông. Hôm nay, Tổng binh dẫn theo thị vệ không tính là nhiều, không khỏi liếc về phía Tiêu Dịch. Nếu Tuyên Nguyên Hải quyết tâm, hôm nay ai cũng không đi được, hắn đang định tìm từ khuyên Tiêu tướng quân còn nhiều thời gian.
"Để di nương của Bổn vương xuống, Bổn vương tự nhiên có thể tha các ngươi một con đường sống."
Thẩm Họa thấy tư thế này, không ngờ Tuyên vương sẽ sử dụng bạo lực muốn giữ người, nhất thời cũng không biết Tiêu Dịch có chủ ý gì, nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc chọc lồng ngực của hắn, đôi mắt như nước lo lắng nhìn về hắn, lại lập tức cảm giác cánh tay buộc chặt mấy phần, hình như là Tiêu Dịch đang trấn an Thẩm Họa không cần phải sợ.
"Tuyên vương ý muốn làm lớn chuyện này, bản tướng quân hầu đến cùng." Cũng không biết là tính thế nào, Tiêu Dịch lạnh giọng nói xong, bên ngoài liền xông vào không ít thị vệ. Mặc dù số người không coi là quá nhiều, chỉ có mấy trăm người, lại nhìn huy hiệu kia, chính là thị vệ Tiêu gia quân, có thể nói là tinh binh lấy một địch một trăm.
Những thị vệ thân kinh bách chiến này đâu phải là Phủ Binh của Tuyên vương có thể so sánh, chỉ cần thị vệ Tiêu Dịch đứng chỗ nào, đám Phủ Binh đã bị khí thế kia đè ép không nhịn được lui về phía sau.
Khó trách Tiêu Dịch cương quyết như thế, Thẩm Họa giật mình không thôi, thị vệ của hắn không phải bị Triệu Đô đốc ràng buộc ở Hoài Châu sao?
Dẫn đầu tướng sĩ là Cầu Dũng, hắn nửa rút ra lợi kiếm hì hục đi tới, thân hình cao lớn vừa tới đứng bên cạnh Tiêu Dịch, không cười lên đặc biệt có thể dọa người, rống to một tiếng, "Hôm nay ai dám ngăn cản đường của tướng quân, giết chết không cần luận tội."
Thị vệ đi theo khác phát ra tiếng vang chấn động âm vang, "Giết, giết, giết."
Mọi người đều bị khí thế kia dọa sợ đến liên tục lui tránh hai bên nhường đường, tay Tuyên Nguyên Hải run run, loại tình trạng này đã là xu thế bại binh.
Sắc mặt Tiêu Dịch đóng băng, từng bước từng bước vững vàng ôm người rời đi, không có người dám tiếp tục ngăn cản.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]