Chương trước
Chương sau
Editor: trang bubble ^^  

Quà tặng sinh nhật của người khác tặng cho quận chúa Trăn Trăn, không phải vòng tay Mã Não khuyên tai ngọc, chính là trâm vàng trâm bạc, diều hổ con này là cái gì? Gã sai vặt nhìn lên nhìn xuống đánh giá chỉ sợ để cho người không liên quan lẫn đi vào. Trong lòng càng thêm oán thầm, nhà nào dòng dõi mộc mạc, cũng không thấy ngại lấy ra tặng cho phủ Tuyên vương. Trên mặt hắn không khỏi đã lộ ra vài phần khinh bỉ thờ ơ, chỉ sặc lên tiếng muốn dẫn bọn họ qua một bên, sau khi cẩn thận hỏi rõ mới có thể đi vào ngưỡng cửa.

Bên cạnh ra ra vào vào đều là khách, nghe nói người một nhà này tặng là một con diều giấy tồi tàn, trong nháy mắt hệt như thấy bệnh dịch lôi kéo tay con mình bèn đi vòng qua.

"Thật keo kiệt, mắc cỡ thẹn thùng." Từng đứa nhóc bắp thịt ú nu trắng noãn một đột nhiên nhục nhã nói về phía Dục Ca Nhi, còn cười đùa hí hửng làm mặt quỷ.

Thân thể Tiểu Kỳ Lân uốn éo một cái, muốn xuống từ trong ngực tiểu mẫu thân, hàm răng khanh khách vang dội, "Ngươi lặp lại lần nữa? Ta trừng trị ngươi." 

"Ta nói cả nhà ngươi keo kiệt." Cậu nhóc nhếch khóe miệng le lưỡi nói.

Thẩm Họa rất là khó chịu với lời nói này, nhưng hiện tại nàng không dễ lộ diện dẫn tới người khác chú ý, nghiêng đầu nhìn Tiêu Dịch, lại thấy hắn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm, lộ ra một nụ cười giấu kín như bưng, cũng không để ý tới gã sai vặt cản đường này, cũng không thay Dục Ca Nhi ra mặt. Thẩm Họa không vui, có người bắt nạt Dục Ca Nhi, nàng lấy cùi chỏ đụng đụng Tiêu tướng quân nhỏ giọng nói, "Huynh cứ nhìn như vậy?"

Tiêu tướng quân vẫn bình tĩnh, "Họa Nhi, thả nó xuống, để cho nó tự mình giải quyết."

Thẩm Họa có lúc thật sự là bất đắc dĩ, nhưng Tiêu Dịch cũng đã nói vậy nên nàng không thể làm gì khác hơn là buông ra. Ở Hầu phủ kinh thành, Tiểu Kỳ Lân cũng là Hỗn Thế Ma Vương cấp bậc nghênh ngang mà đi, tới nơi này sao lại sợ thằng nhóc kia. Lúc này mới vừa ưỡn ngực đi về phía trước hai bước, thằng nhóc bắp thịt ú nu đã sợ lui về sau, liên tục thối lui đến bậc thang, lúc suýt nữa ngã chổng vó lại được một phụ nhân rảo bước chạy tới bảo vệ ở trong ngực, "Các ngươi muốn làm gì, lại đẩy Tôn nhi của ta?"

Tiểu Kỳ Lân không phục, "Là hắn tự mình sợ, muốn té."

"Tôn nhi của ta có thể tự mình té ngã, con hoang của nhà nào?"

Giọng nói sắc bén này nghe quá quen thuộc, Thẩm Họa nhíu mày tỉ mỉ nhìn lên, quả nhiên là phu nhân nguyên phối (vợ chính thức) của Triệu Tri huyện, Triệu Viên thị, thằng nhóc phách lối kia chính là trưởng tôn của Triệu gia, Triệu Trạch Tư. Chẳng trách được thằng nhóc kia không có lễ giáo như vậy, cả nhà kia đều là kẻ vô lại cỡ nào, thượng bất chính hạ tắc loạn.

Triệu Tri huyện là một kẻ háo sắc dối trá, Triệu Viên thị này cũng là Độc Phụ nổi tiếng, có lần Thẩm Họa cũng thiếu chút nữa bị bà ta tính toán.

Gã sai vặt kia nhìn lên là cháu trai của nhà Triệu Tri huyện, Triệu gia và nhà mẹ Vương phi còn có chút quan hệ thông gia, lập tức đứng ra khoe mẽ, đẩy Dục Ca Nhi một cái, "Nhanh chóng bồi tội cho tiểu công tử một chút." Hắn còn đến gần Tiêu Dịch nhỏ giọng uy hiếp nếu không bồi tội đừng hòng đi vào vương phủ vân vân. Những lời này lại làm cho khóe miệng Tiêu tướng quân càng nhếch lên, vừa nhấc chân đã đạp bay ra ngoài. Ở trước mặt của mọi người, Tiêu Dịch chậm rãi nói ra lời âm u lạnh lẽo, "Con trai của Tiêu Dịch ta sao lại cho phép những người như các ngươi bắt nạt."

Danh hiệu của Tiêu Dịch là hết sức vang dội ở Đại Lương, tồn tại như Diêm Vương mặt lạnh, hiện nay có thể cùng nổi tiếng với Tiêu Dịch sợ chỉ có vị đại tướng quân Bắc Cương đã đến tuổi biết mệnh trời kia. Hắn vòng vo con ngươi, sâu kín nhìn chằm chằm Triệu Viên thị, ánh mắt lại là lạnh lùng cực hạn.

Triệu Viên thị kia trợn mắt hốc mồm, tuyệt đối cũng không nghĩ tới đại tướng quân quyền cao chức trọng ở Kinh Thành xa xôi sẽ đến Giang Nam. Mọi người cũng thổn thức nghĩ mà sợ, may mà mới vừa rồi không nói lời gì vô lễ như vậy.

Triệu Viên thị và Triệu Tri huyện đều là bấu víu thế lực phụ họa trở mặt nhanh, lập tức khiển trách cháu trai của mình đụng phải tiểu công tử, đẩy la hét để cho qua nói xin lỗi.

Giờ phút này, Thẩm Họa nhìn lại phía Tiêu Dịch hơi lạnh cả người, mới chợt hiểu, hắn đây là đang tùy thời kế hoạch làm nền hôm nay. Hiện tại, sợ rằng chuyện Tiêu đại tướng quân tới vương phủ tham gia tiệc sẽ truyền ra ai ai cũng biết rồi, một màn kịch giờ mới bắt đầu.

Ngay tại lúc đó, một tiếng roi vang "Pằng" lập tức khiến người khác chú ý, chỉ thấy từ trong cổng nhảy ra một bé gái xinh xắn mặc trang phục màu đỏ, da thịt trắng hơn tuyết, gương mặt tinh xảo, đứng lại ở cửa vương phủ, đừng thấy chỉ có bốn năm tuổi đầu, lại khí thế yêu kiều dữ dội.

"Triệu Trạch Tư, ngươi qua tới đây." Quận chúa Trăn Trăn cười vẫy vẫy tay.

Triệu Viên thị thích nhất cháu trai của mình có thể tiếp xúc với quận chúa, Triệu Trạch Tư cũng thích quận chúa xinh đẹp này, bạn cùng lứa tuổi không có ai có thể xinh đẹp hơn quận chúa Trăn Trăn. Hắn hấp ta hấp tấp đi qua, đứa bé đâu biết ánh mắt gì, cảm thấy được quận chúa kêu lên đặc biệt có mặt, còn len lén hài lòng ở trước mặt Dục Ca Nhi. Chỉ vừa đi qua, quận chúa Trăn Trăn bèn giơ tay lên vung một roi, roi chỉ là quất vào bên chân, lại dọa sợ cậu nhóc oa một tiếng đã gào khóc lên.

Ngay sau đó mọi người lại thấy cậu nhóc run lẩy bẩy dưới đũng quần chảy xuống một vũng nước, Triệu Viên thị cực kỳ sợ hãi, vừa bị mất mặt vừa tức giận, chỉ là không dám biểu hiện ra, lời nói vẫn còn nói khép na khép nép, "Vì sao Tiểu quận chúa giận dỗi với Trạch Tư?"

Quận chúa Trăn Trăn không đáp lời, ngược lại cười khúc khích, không nói lời nào bèn đi tới trước hai bước, mọi người còn tưởng rằng nàng lại muốn đánh Triệu Trạch Tư lần nữa, nhưng không ngờ cánh tay nâng lên lại không có bất kỳ nguyên do đánh tới con trai nhà Tiêu tướng quân.

Đừng nói mọi người nhìn kinh hãi, chỉ nói thầm Quận chúa phủ Tuyên vương quả nhiên là một Tiểu Ma Nữ. Tim của Thẩm Họa lập tức rất căng thẳng, ba hai bước muốn đi qua ôm Dục Ca Nhi đi, lại bị Tiêu Dịch kéo, "Con trai của ta không có lý do gì sợ sệt."

Dục Ca Nhi đón roi đột nhiên tới này, thật sự là không có sợ sệt, ngay cả tránh cũng không tránh, đừng nói sợ tè ra quần giống như Triệu Trạch Tư mới vừa rồi, nhìn dáng dấp kia còn định đi đỡ lấy roi đấy. Nhưng khoảnh khắc cuối cùng ngay khi roi sắp rơi xuống, quận chúa Trăn Trăn mánh khoé chuyển một cái, linh hoạt thu roi, đứng chắp tay, giống như là một đóa mẫu đơn nhỏ, linh khí cả người.

Quận chúa Trăn Trăn nhìn mọi người mềm mại đáng yêu nói: "Các ngươi thấy chưa?"

Bọn họ thấy được con trai nhà Tiêu tướng quân quả nhiên có cốt khí, tiếng khen ngợi lập tức nối liền không dứt. Xem xét lại Triệu Trạch Tư, thật là đủ uất ức, lại nói ba tuổi thấy già, thằng nhóc này cũng năm tuổi rồi, chưa tới bảy tám năm cũng có thể cưới gả. Thật là một kẻ trên trời, một kẻ dưới đất, so một lần ngược lại nhìn ra khác biệt, công tử nuôi trong nhà tướng môn Kinh Thành đi ra quả nhiên khác biệt. 

Quận chúa Trăn Trăn hài lòng hất cằm, liếc xéo Triệu Viên thị, "Tiêu Dục như vậy mới xem như bằng hữu của Trăn Trăn ta. Triệu Trạch Tư nhát như chuột, còn dám bắt nạt khiêu khích người, Trăn Trăn tự nhiên phải trút giận cho bằng hữu."

Triệu Trạch Tư vừa nghe Quận chúa Trăn Trăn không muốn làm bạn với hắn, còn nói hắn nhát như chuột gào khóc càng thêm lợi hại. Triệu Viên thị bị một Hoàng nha đầu nói không lời phản bác, gương mặt đỏ lên, vội vàng dẫn cháu trai bèn cáo từ trở về.

Trăn Trăn vui mừng tiến lên kéo tay Dục Ca Nhi, Dục Ca Nhi sững sờ một chút, vẫn thật đúng là để cho nàng kéo, tóm lại không biết tại sao cậu chính là không ghét con người quận chúa này, quất cậu bao nhiêu roi cậu cũng không ghét. Trăn Trăn bĩu bĩu môi, nhỏ giọng hì hì cười nói về phía lỗ tai cậu: "Mặc dù ngươi là ca ca, mà ta khá là lợi hại. Ngầm ta là tỷ tỷ của ngươi, biết chưa? Ta bảo kê ngươi."

Dục Ca Nhi nghe xong lời này, lập tức lắc đầu một cái, "Không được, ta là ca ca, về sau ta bảo kê ngươi."

Hai đứa nhỏ tranh luận đã vào phủ, gã sai vặt khác cũng không dám chậm trễ đại tướng quân, bèn vội vàng tiến lên, "Vương Gia tiếp khách ở phòng khách, *d&d#l@q^d<.com> mời Tướng quân theo tiểu nhân đi bên này."

Bữa tiệc của quận chúa thiết lập tại vườn hoa, chủ yếu là để đứa bé chơi đùa, về phần phụ mẫu cùng đi tới, khách nam thì uống rượu tán gẫu ở phòng khách, nữ quyến còn lại đi noãn các, do Tuyên vương phi bày tiệc chiêu đãi.

Thẩm Họa vừa vào phủ, tách ra với Tiêu Dịch, có nha hoàn dẫn nàng đến noãn các, nàng cũng tìm một cái cớ thích hợp, đuổi đi nha hoàn kia, thấy không có người nào bèn vội vàng cởi bỏ mũ mạn vẫn mặc trên người, dựa theo bản đồ thuộc làu trong lòng đến núi giả vườn hoa. Nơi đó đứa bé ríu rít đang chơi trò chơi ném thẻ vào bình rượu, quận chúa Trăn Trăn hoàn toàn thắng lợi.

Cũng không có người chú ý, Dương ma ma bên cạnh Tuyên vương phi trốn ở chỗ này chờ đợi đã lâu, ló đầu ra vẻ mặt lo lắng. Cho đến khi có người nhờ cây cối thấp thoáng vòng vào sau núi giả, Dương ma ma mới thở phào một hơi. Nàng kia ngẩng mặt, làn da ngăm đen, gương mặt có đốm vàng, thế nhưng đôi mắt lại chói lọi như trăng sáng.

......

Chỗ khách nam, Tuyên Nguyên Hải và Tiêu Dịch ăn uống linh đình, cũng chỉ là hỏi han khách sáo. Tiêu Dịch uống hai ba ly rượu, mắt phượng nhíu lại, nâng chén cười nói trước mặt của mọi người: "Nghe nói Vương Gia kiếm thuật tinh xảo, chẳng biết có thể thỉnh giáo một chút hay không."

Loại tranh tài giữa nam nhân này vốn là dễ ợt, Tuyên Nguyên Hải tự nhiên phải nghênh chiến. Hai người tới ngoài sân hai bên cầm bảo kiếm, thân hình hai người đều hết sức cao lớn rắn chắc, đánh mấy cái qua lại cả người đổ mồ hôi, nhưng vẫn là hoà nhau. Tuyên Nguyên Hải cảm thấy khó được gặp phải đối thủ, định cởi áo ngoài, lộ ra bắp thịt rắn chắc trên người.

Tiêu Dịch cũng không cam chịu yếu thế, cũng cởi áo trần trụi, bả vai rộng rãi, đường vân bắp thịt rắn chắc một mạch xuống phía dưới kết thúc ở bên trong đai lưng, khí thế dương cương tràn trề mà anh tuấn. Tiêu Dịch xuất kiếm tuy vừa mạnh vừa nhanh, cũng không biết thế nào dần dần lại rơi xuống thế yếu. Lúc Tuyên Nguyên Hải đang hài lòng, lại thấy Dương ma ma dẫn một nữ tử ngăm đen vác hòm thuốc vào viện.

Nàng kia hình như nhìn chằm chằm bắp thịt cả người Tiêu tướng quân, còn đỏ mặt. Tuyên Viễn Hải cũng không muốn từ bỏ cơ hội thắng Tiêu Dịch, không nhịn được nói: "Chạy tới tiền đình vì chuyện gì?"

Dương ma ma lớn tiếng nói ở trong tiếng va chạm kiếm hoa: "Vương Gia, vương phi đột nhiên ngực đau khó nhịn, lão nô mời nữ đại phu qua khám cho vương phi một chút. Vương Gia, ngài cũng cùng đi thăm vương phi chứ?" Tuyên Nguyên Hải đã từng có lệnh, nếu có người xa lạ tới vương phủ, nhất là đi chỗ ở □□ nữ quyến, trước hết phải để cho hắn xem qua. Bởi vì □□ nữ quyến có Phương Phỉ các, Tuyên Nguyên Hải hết sức cẩn thận chuyện của Tạ Uyển.

Tuyên Nguyên Hải tùy ý liếc mắt nữ tử bên cạnh Dương ma ma một cái, cũng không mảy may dừng lại, vừa vung kiếm vừa dặn dò, "Dẫn nàng ta đi khám cho vương phi, một lát Bổn vương sẽ đến."

Dương ma ma lên tiếng, nhưng ai biết lúc này Phương Kiểm ma ma không thường lộ diện khác cũng gấp gáp chạy tới, người làm nhận thức đều biết đó là người của Phương Phỉ các. Tuyên Nguyên Hải nhíu chặt mày kiếm, lúc này mới có phản ứng, Phương Kiểm ma ma vội vàng hấp tấp cũng không đợi Vương Gia hỏi thăm, chỉ lôi kéo lên tiếng nói: "Vương Gia, ngài mau đi xem Vạn di nương một chút, mới vừa rồi nàng đột nhiên hộc máu hôn mê."

Bên trên tay áo của Phương Kiểm ma ma kia còn dính chút đỏ thẫm, hẳn là chủ tử hộc máu vấy phải.

Tuyên Nguyên Hải hoàn toàn biến sắc, nào còn có ham chiến mới vừa rồi, lập tức hầm hừ ra lệnh, "Bảo đại phu đến Phương Phỉ các chẩn bệnh cho Vạn di nương trước."

Phương Kiểm ma ma vội vàng kéo người bèn đi, Dương ma ma âm thầm thở dài thay vương phi.

Giờ phút này, tâm tình Tuyên Nguyên Hải phiền não, nhớ thương giai nhân, đang muốn rút kiếm nhận thua chạy tới Phương Phỉ các. Tiêu Dịch lại thay đổi xu thế suy sụp mới vừa rồi, mũi kiếm mạnh hơn nhanh hơn so với trước, ép bước chân hắn liên tục lùi về phía sau. Nếu lúc này Tuyên Viễn Hải cứng rắn rút ra, vô cùng có khả năng khiến Tiêu Dịch bị thương, nhưng hình như Tuyên Nguyên Hải cũng liều mạng.

Ánh mắt Tiêu Dịch co rụt lại, cũng chuyển cổ tay một cái tự làm tổn thương mình, lại quấn quít với hắn tranh đấu, hai kiếm chạm nhau ra tia lửa, bốn mắt nhìn nhau. Tuyên Nguyên Hải tức giận nói: "Tiêu tướng quân chưa từng nghe tới nội nhân (vợ) có bệnh ư, cần gì quấn quít lấy Bổn vương."

"Vương Gia không để ý chính thê kết tóc, cưng chiều di nương, chính là hành động làm người trơ trẽn của người làm đại trượng phu, Tiêu Dịch không nhìn được."

Bên cạnh, khách nam mới vừa rồi còn đang thổn thức hành động ái thiếp diệt thê của Tuyên vương, đương nhiên cũng có người ủng hộ Tuyên vương, bị Tiêu tướng quân có lòng can đảm và sự hiểu biết cỡ này nói ra tiếng lòng, trong lòng không khỏi bắt đầu kính nể.

Lúc Tuyên Nguyên Hải cuối cùng bị Tiêu Dịch chặt đứt kiếm đã có thời gian một chung trà rồi, tức giận của hắn đạt đến đỉnh điểm, ném kiếm gãy về phía Tiêu Dịch tức giận hừ một tiếng, bèn cất bước đi tới Phương Phỉ các. Trên đường, hắn càng nghĩ càng cảm thấy là chỗ nào đó không đúng, quá trùng hợp rồi. Trong lòng Tuyên Nguyên Hải đột nhiên dâng lên ý nghĩ chẳng lành, không đợi chạy tới Phương Phỉ các, hắn vội vã ra lệnh phong tỏa vương phủ.

Nếu mà hắn đến không nhìn thấy Vạn di nương của mình, trước mắt ai cũng không ra khỏi vương phủ được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.