Hôm sau, sáng sớm Tiêu Tĩnh Dư đã tới Kỳ Lân cư, thường ngày bởi vì Tiểu Kỳ Lân thích làm ầm ĩ, buổi sáng thông thường thì Thẩm Họa ngủ không yên ổn, hiện giờ tuy cậu nhóc không ở nhà, nhưng lại tới một Dư tỷ tỷ.
Thẩm Họa bị Mộc Quỳ khẽ gọi đại tiểu thư tới, lông mi dài mềm mại của nàng rung rung, một đôi mắt sáng mang theo hơi nước mông lung chậm rãi mở ra, còn có bảy tám phần mờ mịt lười biếng. Nàng ngồi dậy, nhìn chằm chằm bức tranh chân dung treo trên tường xa xa bàng hoàng một lúc, mới vừa tỉnh táo thêm một chút, lúc chợt quay đầu nhìn Mộc Quỳ bưng chậu nước tới, hỏi: "Còn chưa có thư nhà của Tiêu tướng quân sao, lúc này cũng bao nhiêu ngày rồi?"
Mộc Quỳ ngửa mặt lên trời suy nghĩ một chút, nghiêm túc tách đầu ngón tay tính số ngày, cuối cùng trả lời: "Đã gần nửa tháng rồi."
Lần trước đã nói gần nửa tháng.
"Là có mười chín ngày không có thư nhà tới rồi." Một lúc lâu, Thẩm Họa lẩm bẩm một câu.
Mộc Quỳ phản ứng kịp cười khúc khích, vắt khô khăn mặt đưa cho biểu tiểu thư, cười híp mắt nói: "Tiểu thư là nhớ tướng quân chúng ta thôi, ngày cũng tra rõ ràng như vậy."
Thẩm Họa bị Mộc Quỳ nhạo báng không phải một lần, lần này nàng lại sững sờ. Đúng vậy, làm sao nàng lại tra ngày rõ ràng như thế? Nhất định là mưa dầm thấm đất, thời gian cậu nhóc ở đây cả ngày lẩm bẩm không thấy phụ thân.
Lâu không thấy thư nhà như vậy, có thể nghĩ tới trừ phiến loạn bên Hoài Châu nhất định là khó khăn chồng chất, Tiêu Dịch cũng không có thời gian tự tay viết thư. Đột nhiên, mí mắt nàng nhàn nhạt nhảy lên mấy cái, Thẩm Họa lập tức dặn dò nói: "Muội bảo Mộc Cẩn thăm dò tình huống Hoài Châu một chút, nếu Dục Ca Nhi trở lại nhất định sẽ hỏi một chút khi nào phụ thân cậu trở về."
"Vâng." Mộc Quỳ len lén liếc một cái, vui vẻ khom người lên tiếng.
Đợi Thẩm Họa rửa mặt xong rồi, Tiêu Tĩnh Dư ngồi ở phòng khách vừa vặn uống xong một ly Bích Loa Xuân, vẫn còn hệt như đang ghen chết nói với Hồng Ngọc bên cạnh, đại ca quả nhiên thiên vị, đồ tốt đều đưa Kỳ Lân cư. Tuy là nói như vậy, nụ cười trên mặt vẫn không giảm nửa phần.
"Dư tỷ tỷ! Tỷ tới thật sớm."
Tiêu Tĩnh Dư buông ly trong tay, ngước mắt, đáp lại bằng một tiếng cười sảng lãng, "Trong phủ buồn bực nhàm chán, nên dậy sớm chút. Ta tới là cho muội muội xem một thứ."
Nói rồi giở ra thiếp mời ở trước mặt Thẩm Họa, Tiêu Tĩnh Dư lắc đầu một cái nghi ngờ cảm thán, "Cũng là ly kỳ, phu nhân nhà này mời ta rất nhiều lần, lần này ta lại mặt không ngờ đưa thiếp mời tiệc trà đến Hầu phủ."
"Ý tỷ tỷ là...... Muốn đi đến cuộc hẹn?"
"Đương nhiên muốn đi, muội muội theo ta cùng đi, chúng ta cũng thuận tiện chăm sóc lẫn nhau. Sau khi muội ăn bữa sáng, chúng ta sẽ đến chỗ tổ mẫu xin phép, để người làm chuẩn bị xe ngựa cho chúng ta. Muội muội cảm thấy được không?"
Miệng Thẩm Họa đầy vui vẻ đồng ý, bởi vì nàng rõ ràng thấy nụ cười gian xảo của thiếu nữ, hai người ăn ý mười phần. Thẩm Họa quá rõ tác dụng của tấm thiệp mời này, Tiêu Tĩnh Dư mới vừa lập gia đình, Tiêu lão phu nhân và Trần thị nhìn cực nghiêm, sẽ không cho phép Tiêu Tĩnh Dư bắt chước lúc cô nương động một chút là nữ giả nam trang ra ngoài.
Mà tấm thiệp mời như giống như là một trận mưa đúng lúc, lúc này, không chỉ có Tiêu Tĩnh Dư muốn ra phủ, Thẩm Họa càng muốn. Nàng muốn đi ra ngoài gặp gỡ với Tống Tử Quận, nói rõ ràng chút với hắn mới phải. Cầu hôn này cũng phải cần nói sách lược, tránh cho cuối cùng Trạng Nguyên Lang tới Hầu phủ mũi dính đầy tro. Ở trong lòng Thẩm Họa, nàng có một chút áy náy nói không được, nói không rõ đối với Tống Tử Quận.
Tiêu lão phu nhân thấy thiếp mời, dĩ nhiên là không có lý do gì nhốt Tiêu Tĩnh Dư nữa, dặn dò Tiêu Tĩnh Dư và Thẩm Họa mấy câu phải chú ý quy củ khắp nơi, hai người vội lên tiếng đồng ý. Tiêu lão phu nhân nghĩ tôn nữ mình là một kẻ khác người, vừa vặn bên cạnh có Thẩm nha đầu trông coi chút, Tiêu Tĩnh Dư cũng có thể thu lại mấy phần tính tình, vậy mà hai người đã sớm là một cái thuyền giặc rồi.
Hai người vui mừng xuất phủ, lên xe ngựa Hầu phủ, bánh xe ken két, đi về phía có phải là chỗ phu nhân nhà kia mời hay không, cũng không thể biết được.
Nhưng ngay khi xe ngựa Hầu phủ lái vào đường cái Kim Lăng thì ngay sau đó trong một chiếc xe ngựa khiêm tốn đậu ở khúc quanh lại vang lên tiếng của một phụ nhân, "Mộc Lạp Thị, chuyện ta đồng ý ngươi đã làm được, ngươi đồng ý ta thì sao? Hiện tại nàng ta đã bị ta dùng thiệp dẫn ra ngoài, ngươi biết nên làm như thế nào chứ?"
"Ngụy phu nhân coi trọng chữ tín khiến lão thái thái An gia đột nhiên phát bệnh nặng, dẫn ra con trai của Tiêu tướng quân, thật là diệu kế. Hôm nay lặp lại chiêu cũ, phu nhân đúng là để ta thấy một nữ tử thông minh nhất cũng thức thời nhất. Mộc Lạp Thị ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời, chuyện đồng ý phu nhân nhất định sẽ làm được, còn có thể khiến phu nhân...... Dùng lời Hán các ngươi nói thế nào...... À...... Sẽ làm phu nhân trộm cá còn không dính tanh chút nào." Nam tử cười ha hả gật đầu, tiếng Hán của hắn vẫn không tính là tiêu chuẩn như cũ, nhưng tính toán ngầm trong ánh mắt cũng là rõ rành rành.
"Rất tốt, trói lại về sau nhất định phải bán đến kỹ viện bẩn thỉu nhất." Ngụy phu nhân nhếch miệng lên một đường cong oán độc, một đôi mắt không tính là tinh tế chợt nheo lại, nhìn xe ngựa Hầu phủ nơi xa, âm thầm cắn răng, Tiêu Tĩnh Dư, hồ mị tử ngươi thích nam nhân như vậy, sẽ để cho ngươi nếm thử mùi vị vô số nam nhân.
"Phu nhân hãy về trước đi! Ta cho người đi hành động." Mộc Lạp Thị làm một tư thế xin mời.
Đường cong khóe miệng Ngụy phu nhân vẫn không hạ xuống, sửa sang lại áo, xuống xe ngựa, thì lập tức có nha hoàn cầm áo choàng tới đây, Ngụy phu nhân khoác lên người, tỉ mỉ che lại dung mạo, rất nhanh sẽ đi vào đám người, không tìm được bóng dáng nữa.
Lại nói Thẩm Họa và Tiêu Tĩnh Dư đang ngồi xe ngựa chậm rãi chạy, Tĩnh Dư chợt nói đến Hoàng thị bị hưu, "Muội muội có thể nghe nói, Hoàng thị bị Quốc Công Phủ vội vã gả đến một hộ tiểu lại ở Biện Châu, nhi tử nhà kia là một kẻ ngu ngốc và bị què."
Thẩm Họa là một người biết chuyện, biết được Tiêu Tĩnh Dư bắt đầu nói như vậy sợ là cũng đoán được, tất cả trước đó đều là nàng thiết kế đánh tráo, bèn trực tiếp nói: "Tỷ tỷ thật là cảm thấy muội muội làm quá mức?"
Tiêu Tĩnh Dư cười cười, tiếp theo lắc đầu phủ định, "Họ đánh thòng lọng muốn hại người, thì nên nghĩ đến kết quả, sao ta lại oán muội muội. Có điều lần tới quả quyết không thể một mình buồn bực ở trong lòng, ở Hầu phủ muội không phải chỉ có đại ca, còn có người tỷ tỷ là ta đây."
Tiêu Tĩnh Dư là thật sự thương yêu Thẩm Họa, một nữ cô nhi như nàng ấy, bởi vì tham niệm của mẫu thân mình bị đón đến chốn thị phi Hầu phủ này, phải là Tiêu gia có lỗi với nàng ấy. Bản thân nàng bỏ ra vì Tiêu gia đó là nên bởi vì nàng chảy dòng máu của Tiêu gia, nhưng muội muội lại có trách nhiệm gì.
Thẩm Họa thả lỏng thở ra một hơi, "Dư tỷ tỷ đối xử Họa Nhi thật tốt!" Đây là lời Thẩm Họa đã thường nói với Hoàng thị khi đó, chỉ là người trước không có tình cảm, người sau là chân tình thật lòng. Hôm nay, nàng chậm rãi nói ra miệng, trong mắt mờ mịt một tầng hơi nước thật mỏng.
Đột nhiên, xe ngựa xóc nảy một hồi, Thẩm Họa vốn còn muốn thừa dịp cơ hội chỉ có hai người, cũng không cần lo lắng tai vách mạch rừng, định hỏi thăm tỉ mỉ thân thế Dục Ca Nhi. Lần trước đám cưới vội vàng, Thẩm Họa chưa từng hỏi kỹ, trang ## bubble chỉ là môi đỏ mọng mới vừa mở, đã bị xóc nảy này cắt đứt, hai người gần như là đồng thời nhíu mày, ý thức được một chuyện, đường phố Kim Lăng không nên xóc nảy như vậy.
Tiêu Tĩnh Dư vội vàng vén rèm lên, thầm than thở, "Không tốt, không thấy thị vệ Hầu phủ."
Thẩm Họa cũng vén rèm bên kia lên, chỉ thấy bên ngoài đường hẻm màu xanh hoa cỏ như đệm, từng hàng cây cối phảng phất lướt phía trước. Hai người thật là chủ quan, lại để cho kẻ xấu lừa gạt đến ngoài thành, chỉ sợ là mới vừa ra khỏi thành. Tiêu Tĩnh Dư có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại hơn, nàng lập tức ra hiệu Thẩm Họa không nên kinh hoảng.
Ngay sau đó, Tiêu Tĩnh Dư cất cao âm thanh chút, "Ôi chao, ai ôi, cây trâm trên đầu muội muội là mua ở đâu, kiểu dáng hút hàng như vậy." Một câu ra hiệu của nàng, Thẩm Họa đã hiểu ý.
"Biểu ca tặng, Dư tỷ tỷ thích thì lấy đi mang đi." Nói rồi, Thẩm Họa bèn thu lại vẻ mặt, rút cây trâm trên đầu ra, nắm ở trong tay, bén nhọn hướng ra bên ngoài.
Tiêu Tĩnh Dư cũng bèn vội rút đi đai lưng bên hông, nắm ở trong tay, nàng từ từ di chuyển thân thể, cũng nhỏ giọng nói với Thẩm Họa: "Một lát, ta cuốn lấy hắn, muội liền đâm cổ của hắn."
Thẩm Họa gật đầu một cái, thật ra thì lòng bàn tay của hai người đều chảy ra mồ hôi, có điều lúc này sợ hãi là vô dụng. Tiêu Tĩnh Dư đã di chuyển đến bên cửa xe, nàng hít sâu một hơi, đột nhiên vén rèm lên, động tác nhanh chóng quấn đai lưng vào trên cổ phu xe, ghìm chặt sít sao.
Phu xe Kiều trang (trang ấp, thôn trang) kia cũng hoàn toàn không ngờ sẽ gặp phải nữ tử có can đảm sáng suốt như vậy, đôi tay nhanh chóng túm đai lưng quấn cổ kia. Nhưng rốt cuộc hơi sức Tiêu Tĩnh Dư không so được nam tử, Thẩm Họa đang muốn đi lên xuống tay, bụng của Tiêu Tĩnh Dư đột nhiên bị phu xe lấy cùi chỏ thục một cái. Phu xe hơi giãy dụa thân thể, cây trâm này lộ ra một vệt ánh sáng rung động lòng người lại chỉ đâm vào vai hắn.
Ba người lập tức rơi ra từ trên xe ngựa, thật may là con ngựa chạy cũng không tính nhanh gấp, phu xe lăn lộn trên mặt đất che cổ khụ khụ thở dốc. Trán Tiêu Tĩnh Dư đã rịn ra một tầng mồ hôi, nàng bị một hồi va chạm kia không nhẹ, cũng miệng lớn thở dốc giống vậy, khóe miệng thấm ra một tia đỏ thẫm, "Muội muội trốn trước đi." Tiêu Tĩnh Dư che bụng vốn cứ như không đứng dậy nổi, đừng nói chạy trốn, hiện tại nàng đau chỉ thiếu chút ngất đi.
Thẩm Họa lập tức nói: "Tỷ tỷ đừng nói chuyện, để muội suy nghĩ một chút làm thế nào? Muội sẽ không bỏ tỷ lại."
Nàng ngắm nhìn bốn phía, con ngựa vẫn còn đang hí vang, Thẩm Họa chạy mau tới cởi cương ngựa ra dắt đến trước mặt Tiêu Tĩnh Dư, "Muội đỡ tỷ tỷ lên ngựa!"
"Muội ở Kinh Thành này không thù không oán, đám người này nhất định là nhằm về phía ta, muội đi tìm Bùi Diễm, hắn sẽ tới cứu ta." Tiêu Tĩnh Dư thở hổn hển đứt quãng nói.
"Bây giờ ai cũng không đi được, bao vây cho ta." Một hán tử áo đay tay ngắn dẫn năm sáu người đúng lúc đi tới, là một chuỗi khẩu âm cứng nhắc mà xa lạ. Hai người lập tức đã nghe ra, là người Nam Cương.
Tên dẫn đầu nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, móc ra một bức vẽ chân dung giấy Tuyên Thành từ trong lòng, nghiêm túc so sánh. Thẩm Họa che chở Tiêu Tĩnh Dư bị thương, hai người ngước mắt quét qua, thừa dịp ánh nắng xuyên qua con dấu. Lòng của Thẩm Họa đột nhiên co rụt lại, người trong bức họa kia rõ ràng là mình.
"Ừ, người này là Tiêu Tĩnh Dư, mang đi thôi." Tay tên dẫn đầu chỉ Thẩm Họa lạnh giọng dặn dò.
Trong nháy mắt, Tiêu Tĩnh Dư đã hiểu rõ đám người kia cầm bức họa đã nhận lầm Thẩm Họa là mình, một chữ "Ta" mới vừa bật thốt lên, đã bị một cái tay Thẩm Họa ngầm bụm miệng. Ánh mắt Thẩm Họa lay động một cái, ý bảo nàng đừng lên tiếng, còn nói thật nhỏ, "Muội đã có cách thoát thân."
Trong phút chốc, trong mắt người trong lòng ẩn chứa nước mắt, mê ly ô ô không cần. Lúc Thẩm Họa bị người kéo đi, nàng sợ Tiêu Tĩnh Dư nói ra sự thật, bèn tàn nhẫn quyết tâm bấm một cái hung ác ở bụng của nàng.
Tiêu Tĩnh Dư đau không cách nào mở miệng, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Họa bị bắt đi, ngay sau đó trợn to hai mắt tức giận trợn trừng nhìn bọn kẻ xấu này. Một tên lùn mập trong đó lại đắm đuối nhìn chằm chằm, có ý riêng hỏi: "Nàng này thì làm thế nào?"
Tên dẫn đầu chỉ cần Tiêu Tĩnh Dư, những người còn lại có cái gì quan trọng, nên khóe miệng nhếch lên, "Thuộc về các ngươi, ta đi hội hợp với chủ tử."
Tên lùn mập cười hắc hắc, xoa xoa đôi bàn tay, cười dâm dâm từ từ đi tới, "Tiểu nương tử, không phải sợ......"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]