Editor: trang bubble
Tống Tử Quận quay người lại thì trông thấy nam tử mặc cẩm bào nguyệt sắc trong đám người, môi đỏ mọng này toét miệng mỉm cười giống như nữ nhi gia trong trí nhớ của hắn. Nàng lẳng lặng đứng ở trong đám người ống tay áo vung lên, hoa văn cây cỏ mờ bên tay áo thật dường như thấm hương lay động, từ khoảng cách rất xa cũng có thể ngửi thấy giống vậy. Có lúc, hắn thường nghĩ nếu vị hiền đệ này sinh ra là nữ nhi sẽ là tình cảnh như thế nào? Ừm, Quốc Sắc Thiên Hương cỡ nào, làm lòng người sinh ra chập chờn.
Nữ nhi gia —— Tống Tử Quận đột nhiên sững sờ, sờ về phía tấm ngọc bội cũng không nhẵn nhụi này, bị ý tưởng mới vừa rồi của mình dọa sợ trong nháy mắt, âm thầm dở khóc dở cười. Trước mắt rõ ràng là nam nhi, sao hắn lại có thể có ý tưởng như vậy?
Cho đến khi người nọ đi tới, vẻ mặt của hắn vẫn trầm tĩnh, đó là phản ứng mà nam tử sau khi rèn luyện đều nên có. Nhưng trong lòng cũng là lúng túng mà vui mừng, lúng túng đối với ý tưởng mới vừa rồi của hắn, vui mừng là còn có thể gặp được hắn, Tống Tử Quận không khỏi ngậm ý cười hân hoan tiến lên trước hai bước. "Hiền đệ."
"Tử Quận huynh, từ biệt hai năm, đúng là không việc gì?" Thẩm Họa chắp tay thở dài, Tống Tử Quận vội vàng đi đỡ, lúc nàng đứng dậy cố ý ngừng một lúc nói: "Không, nên gọi Tử Quận huynh một tiếng Trạng Nguyên Lang."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-nhu-hoa/2070835/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.