Dục Ca Nhi ăn được một nửa, che bụng nhỏ lại nói muốn đi nhà xí.
Lúc đi vẫn không quên tiện tay sờ miếng hoa quế ngẫu (ngó sen hoa quế) la hét trên đường muốn ăn nữa, mắt phượng Tiêu tướng quân nhíu lại, kêu nha hoàn mặt tròn chờ đợi đến bên này, để nàng nhanh nhanh dẫn Dục Ca Nhi đi qua.
Nửa người Thẩm Họa cũng đã nhỏm dậy, vốn muốn cùng đi, đương nhiên là chỉ vì cơ hội tách ra với Tiêu tướng quân một chỗ, lại bị người nọ sớm nhìn thấu ý định.
Ngón tay gõ mép bàn, một hồi có một hồi không cười nói: "Muội cũng không biết chỗ đó ở đâu, vẫn là đừng đi tham gia náo nhiệt. Hoặc là nói biểu muội không muốn ăn cơm với ta?"
Thẩm Họa rất muốn hầm hừ hắn nói "Thật đúng là tự mình biết rõ nha", nhưng mà nàng lại không dám thật sự biểu lộ ra, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nếu không buổi trưa đè thấp thái độ chẳng phải uổng phí tâm tư rồi.
Vì vậy bèn cười khẽ một tiếng, "Biểu ca chớ nên suy nghĩ nhiều, làm sao muội có thể có loại ý nghĩ kia, mới nãy vào lúc tới đã ăn một chút, lại nói biểu ca là một người chi lan ngọc thụ, chỉ sợ muội nhìn cũng nhìn no rồi." Nói xong còn tự ý gắp một miếng gạo nếp ngó sen đặt ở bên trong đĩa sứ của Tiêu Dịch, cười hết sức tự nhiên khéo léo.
Đây là công phu Thẩm Họa luyện thành ba năm qua ở Giang Nam, dù trong lòng chán ghét nữa, cũng sẽ rất bình tĩnh thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-nhu-hoa/130343/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.