Tuổi thơ của tôi cũng không có quá nhiều hồi ức đáng được nhớ đến.
Trong nhà luôn luôn chỉ có ba và mẹ, ở vườn trẻ có bạn nói cho tôi biết ‘mỗ mỗ’ của nó làm bánh trứng gà ăn cực kỳ ngon, nếu như tôi nguyện ý đem trái táo tây chia cho nó, nó sẽ mang bánh trứng gà cho tôi.
Tôi hỏi mẹ, ‘mỗ mỗ’ là cái gì vậy?
Mẹ nói, ‘mỗ mỗ’ chính là mẹ của mẹ.
Tôi lại hỏi, vậy mẹ của mẹ đâu?
Mẹ nói, ngôi sao trên bầu trời kia chính là ‘mỗ mỗ’.
Tôi đã phải phiền não rất lâu, bầu trời cao như vậy, lúc nào tôi mới có thể nhìn thấy ‘mỗ mỗ’, mới được ăn bánh trứng gà do ‘mỗ mỗ’ làm?
Lúc học tiểu học, tôi có một người bạn đầu tiên trong đời, tôi tạm gọi là hắn nha. Có một ngày tôi và hắn nói đến ‘mỗ mỗ’, hắn nghe xong tâm sự phiền não ngây thơ của tôi, sau đó liền cười nhạo tôi, nói chỉ có người chết rồi mới biến thành ngôi sao, cậu mãi mãi cũng sẽ không được ăn bánh trứng gà ‘mỗ mỗ’ làm.
Những lời này làm tôi cực kỳ tức giận, đem hắn đẩy ngã trên mặt đất, giận đùng đùng chạy về nhà. Cứ nghĩ đến việc lúc nhỏ tôi cũng không thể lý giải được “Chết” đến tột cùng là cái gì, mà tôi chỉ biết đó là thứ không tốt, không rõ.
Khi đó tôi có nuôi một con thỏ trắng nhỏ, bộ lông mềm mại, đôi mắt hồng hồng như bảo thạch, rất đẹp đẽ, tôi rất thích chơi với nó, cho nó ăn cỏ xanh. Nhưng là vào một buổi sáng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-ngu/84454/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.