Chú Hà là người đầu tiên biết phòng em bé chưa thể sử dụng. Ông tiếc nuối cất mấy con thú bông vào tủ, cẩn thận nhét quần áo của em bé vào các túi chân không để tránh bám bụi. “Trứng cũng tốt mà nhỉ? Ấp ra nhãi con là được, không biết vỏ trứng có cần lau chùi gì không… Hay hôm nào thử đi hỏi Ngu tiên sinh một câu, không chừng còn phải quan lau lớp bên ngoài gì gì đó…” Trì Yến Hành sau khi biết Ngu Tố mang bầu trứng thì cho phép cậu lười biếng nửa ngày trên giường vỏ sò dưới đáy hồ. Bể bơi giờ không hẳn là bể bơi nữa rồi. Gạch men sứ ban đầu được ốp lại thành đá cẩm thạch, đáy nước cũng nuôi vài loại cây thủy sinh, tái hiện lại môi trường bên dưới đáy biển. Ngu Tố ở khu “biệt thự” nhỏ này vui vẻ quên trời đất, nhàm chán còn xoa xoa cái bụng nổi trên mặt nước. Chơi được có hai lần đành phải dừng lại vì chú Hà hai lần nhìn thấy thì hai lần phải dùng thuốc trợ tim, tưởng rằng cậu người cá này không hề chăm sóc tốt cho cái thai. Tháng ngày thần tiên chưa kéo dài được bao lâu thì Giản Nhiêu Không đưa Ôn Biệt thăm, bác sĩ Ôn nghe xong tình hình sinh hoạt của chú cá mang bầu này thì đưa ra vài đề nghị. “Phải hoạt động nhiều lên, hoạt động nhiều mới có lợi cho việc hấp thụ dinh dưỡng, để em trai Tiểu Ngu và cục cưng đều khỏe mạnh.” Trì Yến Hành kiên nhẫn lắng nghe, ngày hôm sau đi làm dẫn theo cả cá nhỏ nhà mình đi cùng. Ngu Tố trên vai có ly nước cỡ bự, bên ngoài ly nước còn bọc một lớp mềm mềm, có cả chữ viết tay của Trì Yến Hành – “Dành riêng cho cá nhỏ xinh đẹp.” Ngu Tố cố gắng khiến bản thân vô hình đi sau sếp Trì, nhưng đi được ba bước thì nhận được tám chín lời chúc phúc của mọi người. Tới khi lên đến tầng cao nhất rồi, cậu vẫn có cảm giác sau lưng mình là những ánh mắt tò mò dõi theo. “Không có mà sếp Trì, sao em lại phải tới đây chứ, y như sinh vật quý hiếm.” Ngu Tố mặc một cái áo khoác màu vàng, bao bọc kín Cá Bột Béo bên trong. “Vì họ nghe ngóng vài tin vỉa hè.” Trì Yến Hành vừa nắm tay Ngu Tố, vừa cầm điện thoại check tài liệu. Thang máy “ting” một cái dừng lại, đối diện là văn phòng Giám đốc. “Gì chứ? Sao lại nhìn em y như nhìn dân xã hội đen…” Ngu Tố lẩm bẩm. Trì Yến Hành nói thẳng: “Có người suy đoán các chú, các bác và cha em đều là thế lực không dễ chọc, không phải gia tộc mafia này nọ, đúng hơn là gia tộc quyền quý xuất thân thần bí.” Ngu Tố chẹp miệng: “Coi như đoán đúng tám chín phần.” Trì Yến Hành ừ một tiếng, sau đó đưa di động ra trước mặt Ngu Tố: “Đây là lịch trình vận động tôi sắp xếp cho em, sẽ có trợ lý đi kèm theo dõi.” Không thể nằm ườn lười biếng chơi game cả ngày. Ngu Tố giả vờ hờn dỗi thở dài: “Chết mất, một người vận động cho hai người đó ~” Trì Yến Hành nhướn mày: “Hay về bờ biển nhé?” Bơi lội cũng như đi đường thôi. Ngu Tố lập tức ngắt lời: “Không được, không phải đã ổn rồi sao? Nhìn hai bên mà xem, em ở bờ biển đủ rồi, giờ tới lượt em nghe theo anh.” Trì Yến Hành bận rộn như vậy, ở biệt thự bờ biển ngày nào cũng phải tăng ca, có hôm Ngu Tố ngủ được một giấc rồi vẫn chưa thấy anh quay về. Nếu ở trong thành thị sẽ thuận tiện hơn nhiều. Ít nhất Trì Yến Hành cũng không cần lao lực tăng ca như xưa, lịch sinh hoạt dần ổn định theo quỹ đạo. “Hơn nữa tính độc lập của người cá rất cao, không như con người ba bữa lại cần có người nói chuyện cùng, xã giao này nọ. Anh yên tâm, dù em không ở nhà, lên bờ ở với anh cả thời gian dài như vậy, cha mẹ em đi chơi đâu em còn không biết. Em hiểu chứ, sau khi Cá Bột Béo sinh ra chúng ta có thể quay về, ấp trứng ở bể cá thì được nhưng em không thể sinh trong bể bơi.” Ngu Tố cực kì nghiêm túc. Trì Yến Hành cũng dao động theo. Thời gian còn sớm nên tầng cao nhất không có người, mỹ nhân ngư bé nhỏ hiếm có lúc nghiêm túc bị ấn lên cửa kính hôn một cái. Mãi cho tới khi đằng sau có tiếng thang máy lên tới nơi, hai người mới dừng lại. Trì Yến Hành quay đầu, trợ lý bị điểm danh đang ngu ngốc đứng ở bên trong. Ngu Tố thò đầu ra sau đó lại rụt về, lặng lẽ vặn chốt cửa đi vào văn phòng. Trợ lý đứng lại không được mà đi cũng không xong, cuối cùng vẫn phải căng thẳng nhích từng bước tới. “…Chúc Tổng giám đốc Trì buổi sáng tốt lành ạ.” Trì Yến Hành cực kì tự nhiên: “Ừm. Lịch trình hôm nay đã gửi tới e-mail của cậu, khát em ấy có thể uống nước, đói thì ăn đồ ngọt, thời gian vận động đã được sắp xếp.” Trợ lý vâng vâng dạ dạ. Ngu Tố không còn sức đưa đẩy, ôm bình nước vẹo người làm cá mặn. Cậu đi chưa được mấy tầng thì bên ngoài bắt đầu có sấm chớp, thời tiết trong veo dần trở nên âm u, dường như sắp đổ cơn mưa. Trợ lý nhìn Omega đang đứng trước cửa sổ, tránh tới tránh lui đám người tò mò: “Thưa cậu Ngu, chúng ta nên đi thôi.” Đứng đây chỉ sợ tiếng sấm dọa sợ bà chủ nhỏ xinh đẹp quý giá nhà họ. Thế nhưng Ngu Tố lắc lắc đầu, vui vẻ ôm bình uống nước y đúc cụ ông chậm rì rì ngồi xuống băng ghế dài ngoài hành lang, hình như đang chờ đợi cơn mưa này rơi xuống. Trước kia không phải không nhìn thấy mưa, thế nhưng mưa bão mới gặp trên biển, trên bờ chưa thấy quá nhiều. Trợ lý nhìn Ngu Tố không nhúc nhích, chỉ có thể cười trừ cùng nghe tiếng sấm rền. Ngu Tố uống được nửa bình thì phía sau có tiếng giày da bước tới, thanh âm kia vừa cất lên thì trời bắt đầu đổ mưa. “Cá nhỏ?” Ngu Tố quay đầu, trợ lý đã đổi thành Trì Yến Hành. “Vâng? Em tưởng anh đang bận?” “Thấy em ở đây nên sợ em có chuyện gì.” Ngu Tố vẫy tay: “Em không sao, chỉ tò mò về mưa lớn thôi, lâu lắm rồi chưa thấy.” Trì Yến Hành ngồi bên cậu: “Cũng phải một thời gian rồi.” Ngu Tố nói: “Mưa lớn như vậy, cây hình thỏ con mèo con sẽ bị xối hỏng mất…” Trì Yến Hành dịu dàng an ủi: “Chú Hà sẽ cắt tỉa lại, so với trước kia càng đẹp hơn.” “Vâng…” Ngu Tố chống cằm thở dài. Trì Yến Hành cầm lấy bình nước ấm, mở nắp đưa cho Ngu Tố: “Sao thế? Đi lại nhiều nên mỏi chân à?” “Không… Chỉ nghĩ về việc Cá Bột Béo đi theo kịch bản ngoài ý muốn, em sợ nó lại nghịch ngợm quậy ra thứ gì đó thôi.” “Sao có thể? Con hơi quấy nhưng vẫn là đứa bé ngoan, khi sắp sinh chúng ta cùng về bờ biển, không sao đâu.” Giọng nói Trì Yến Hành luôn khiến người ta yên tâm. Ngu Tố đáp: “Ừm, đẻ ra còn phải ấp, sao không đẻ một lần cho xong nhỉ, vẽ chuyện…” “Con thẹn thùng giống em, trốn trong vỏ trứng mới thấy an toàn.” “Mang dòng máu Bờ Bắc và phía Nam, có cả gene loài người. Nhãi con chẳng lẽ y như mây ngũ sắc, gặp người lạ ngượng ngùng chạy cả ngày?” Trì Yến Hành nghe tiếng mưa rơi: “Có thể so với việc ngày ngày ngửi mùi nước sát trùng trong bệnh viện, Cá Bột Béo muốn sinh ra trong biển rộng mạnh mẽ hơn.” “Bắt bẻ…” Hai người ngồi tâm sự một hồi. Trì Yến Hành tự mình dẫn Ngu Tố lên trên, ăn xong bữa trưa thì trời cũng trong veo trở lại. Ngu Tố vừa ăn xong thì quản gia gọi điện tới. Trì Yến Hành nghe xong xoay người gọi Ngu Tố: “Vâng, đang ở cạnh tôi đây. Cha mẹ? Được rồi, tôi sẽ về ngay.” Ngu Tố dựa trên ghế sofa mềm mại, nhìn Trì Yến Hành cất điện thoại đi: “Sao thế? Cây hình thỏ con đổ thật rồi hả anh?” “Không, cha mẹ tới rồi.” Ngu Tố giật mình: “Đi tới đây á?” Trì Yến Hành ừ một tiếng. “Mấy thứ dưới bể bơi… Sẽ bị phát hiện…” Trì Yến Hành giương mắt: “Không phải giấu, không thể chờ tới lúc sinh rồi mới ôm trứng cá tới cho họ nhìn. Em yên tâm, tôi nghĩ cha đã sớm đoán ra rồi.” Trì Bỉnh sau lễ cưới không có dò hỏi về người nhà Ngu Tố, đây là chuyện khó thể xảy ra với người thích tìm hiểu tới tận cùng như ông. Hơn nữa ông cũng không hỏi Trì Yến Hành gì thêm, chỉ im lặng cùng vợ mình nhìn bọn họ. Ngu Tố chậm rãi đáp lại: “Chúng ta về nhà ạ?” “Em ngủ một giấc đi, tỉnh dậy là tan tầm, chúng ta cùng về nhà.” Trì Yến Hành nói. Ngu Tố vặn vẹo quai hàm: “Em cũng nghĩ vậy, em cũng muốn ngủ nhưng hay chúng ta về nhà luôn đi, cá xấu thì cũng phải về gặp cha mẹ chồng thôi.” Trì Yến Hành bật cười kéo cậu dậy: “Xấu đâu mà xấu, là cá nhỏ xinh đẹp.” Ngu Tố phản bác: “Chú Hà sao có thể làm vậy chứ, em nhìn mắt thường cũng thấy mình béo ú rồi, mỹ nhân ngư béo ú xấu lắm…” Trì Yến Hành không dám so đo việc này, chuyện chú Hà làm là do anh dặn dò. Trì Yến Hành và Ngu Tố cùng lái xe về tới nhà, ông đã cung kính chờ ở cổng lớn. “Tiên sinh.” Trì Yến Hành xuống xe trước, sau đó qua phía bên kia đỡ Ngu Tố: “Cha mẹ vẫn ở đây hả chú?” “Vâng…” Quản gia chần chừ, “Chủ tịch và phu nhân đứng bên bể bơi cả nửa ngày, còn hỏi tại sao lại đổ nước biển.” Trì Yến Hành trầm ngâm: “Chúng ta cùng vào giải thích cho họ.” Quản gia chỉ có thể thuận theo, đáy mắt ánh lên âu lo. Ngu tiên sinh là người cá, chuyện này đối với ai cũng hơi đáng sợ. Không biết hai người họ sẽ nghĩ thế nào. Tuy Ngu Tố đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng tới khi ngả bài vẫn không tránh khỏi lo lắng, Trì Yến Hành nắm tay cậu vào nhà thì gặp hai người đang ngồi trong phòng khách. Trì Bỉnh ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt không có gì khác thường nhưng Dung Vân lại đứng ngồi không yên, nhìn thây Ngu Tố nhịn không được bắt đầu hỏi han: “Tố Tố về rồi à, con cảm thấy thế nào? Mẹ nghe nói Yến Hành mấy hôm trước đã đưa con tới bệnh viện.” Ngu Tố đứng trước mặt người lớn vốn là bé ngoan, vặn vặn ngón tay đáp: “Con không sao, em bé cũng rất khỏe mạnh ạ.” Trì Yến Hành dẫn cậu ngồi xuống: “Sao hôm nay cha mẹ lại tới đây ạ?” Trì Bỉnh và Dung Vân cùng liếc nhau một cái: “Yến Hành, Tiểu Ngu, cha mẹ có điều muốn hỏi hai đứa.” Trì Yến Hành gật đầu: “Vâng?” Trì Bỉnh nhìn Ngu Tố, hắng hắng giọng rồi hỏi: “Nhà của con kinh doanh hải sản thận à Tiểu Ngu?” Trì Yến Hành lắc đầu: “Không phải đâu ạ.” Trì Bình trưng vẻ mặt quả nhiên là vậy. Trì Yến Hành nói tiếp: “Trước đó con không nói cho hai người vì chuyện này hơi khó tiếp thu. Con và em ấy thương lượng qua, chờ khi sinh hoạt ổn định, em bé sinh rồi sẽ nói thật với hai người.” Trì Bỉnh đánh gãy lời anh: “Mẹ của anh cả tháng xem đủ kiểu phim ảnh giả tưởng, nói cho cha của anh Tiểu Ngu có thân phận khác. Cha cũng tự hỏi, qua một tháng rồi muốn tới tìm hai đứa sớm nhưng trời đổ mưa. Cha mẹ bình tĩnh ngồi lại với nhau, kết hợp với hiện tượng dị thường tại hôn lễ, hai đứa chỉ cần gật hoặc lắc thôi nghe chưa?” Trì Yến Hành và Ngu Tố cực kì nghiêm túc. Trì Bỉnh vỗ tay Dung Vân hít một hơi. “Gia tộc của Tiểu Ngu sinh hoạt trên bờ à?” Trì Yến Hành lắc đầu. Trì Bỉnh ngừng 2s rồi hỏi tiếp: “Ông thông gia đưa cho cha viên dạ minh châu, cha đã mang đi giám định thử, đây tuyệt đối là thứ có tiền cũng không mua nổi. Nó thuộc về ông ấy thật à?” Ngu Tố vâng một tiếng. “Gia tộc con có thể khống chế sinh vật biển?” Ngu Tố khẽ gật đầu. Dung Vân hít hà một hơi, cá voi đấy! Còn là cá voi khổng lồ! Trì Bỉnh nghĩ mình vẫn ổn. “Hai đứa làm chuyện đó… Ảnh hưởng tới đời sau không?” Trì Yến Hành và Ngu Tố cùng lắc đầu. “Còn vấn đề cuối. Ngài Ngu và Tiểu Ngu, còn có phu nhân và các vị hôm trước đều không phải người?” Chú Hà vừa bưng trà lên, nghe tới đây thì nhìn thoáng qua vẻ mặt kích động của phu nhân, Chủ tịch vẫn ổn. Ngu Tố trực tiếp mở miệng: “Vâng, gia tộc con không phải nhân loại.” Trì Yến Hành im lặng nắm tay cậu: “Em ấy là một con cá tốt, không phải giống hung tàn.” Trì Bỉnh lườm Trì Yến Hành một cái: “Cha của anh đương nhiên biết, chỉ tò mò không biết hai đứa gặp nhau thế nào, chẳng lẽ anh vớt con nhà người ta lên bờ? Buổi tối có biến thành cá ngủ trong nước không? Cha mẹ nhìn thấy giường dưới bể bơi rồi.” Trì Yến Hành: “???” Từ từ… Cá? Đầu Ngu Tố cũng bay bay một loạt dấu hỏi to đùng. Cái gì vậy nè? Dung Vân dịu dàng trấn an: “Không sao, mẹ đã nghiên cứu qua rồi, Tố Tố giống như nam chính trong phim vậy, cha mẹ đều nhìn được, không phải vai ác… Tố Tố là cá thì thế?” Tay châm trà của chú Hà hơi run lên. Trì Yến Hành day day thái dương, muốn nói nhưng không biết nên nói gì, nhìn gương mặt mù mờ của Ngu Tố khuyên bảo một câu. “Mẹ xem ít phim linh tinh thôi, mấy thứ đó không đáng tin, con trai mẹ nghiệm chứng hết rồi. Câu chuyện của cá nhỏ thật ra cực kì đơn giản, em ấy là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết đấy.” “Cả gia tộc, người thân bạn bè cũng là mỹ nhân ngư.” Ngu Tố nóng lòng muốn phối hợp, bưng chén trà lên thổi bong bóng. “Vâng, chính là cái loại phun bong bóng ùng ục dưới nước ấy ạ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]