Chương trước
Chương sau
“Ông chủ sao lại ở đây? Em trai Tiểu Ngu đâu?”
Ôn Biệt trong tay vẫn nâng một ly rượu kinh ngạc hỏi.
Trì Yến Hành mặc vest đen dừng bước xoay người. Mái tóc của anh cũng được tạo kiểu lại, sợi tóc sau tai còn được trang trí bằng vài sợi bạc, cả người dường như đang tỏa sáng.
Anh trả lời: “Trợ lý nói chú Ngu tới nên tôi vừa đi tiếp một chút, cá nhỏ đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ.”
Ôn Biệt bừng tỉnh: “Thế hả? À đúng rồi, Nhiêu Không bảo tôi nhắc ban nãy cậu ta có nhìn thấy khá nhiều công tử trẻ tuổi, có vẻ như được cha mẹ dẫn theo, cố gắng đừng để kẻ ngu dốt không hiểu chuyện động chạm gì tới em trai nhé.”
Trì Yến Hành híp mắt: “Đã hiểu, tôi quay lại trước đây.”
Ôn Biệt gật đầu, vỗ vỗ bả vai Trì Yến Hành dặn dò: “Em khóa dưới đi được tới đây cũng không dễ dàng gì, chúc mừng nhé.”
Trì Yến Hành đáp: “Phần nhiều nhờ vào vận may, thế nên cần nắm thật chặt.”
Ôn Biệt bật cười, chuẩn bị quay đi thì thấy một trợ lý vội vàng chạy tới, thiếu chút nữa đụng phải một cậu phục vụ đang bưng rượu.
“Thưa Tổng giám đốc Trì…”
Trì Yến Hành và Ôn Biệt cùng dừng bước, trợ lý ghé vào tai Trì Yến Hành nói gì đó.
Ôn Biệt để ý được Alpha dần nhíu mày, vẻ mặt giống như chuẩn bị ra trận giết giặc.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ qua đó luôn.”
Trợ lý giờ mới dám hít thở.
Ôn Biệt nhíu mày: “Chẳng lẽ em trai…”
“Cá nhỏ không sao, nhưng chú bác của em ấy tới rồi…” Trì Yến Hành sửa sang lại cổ tay áo, “Họ đang ở dưới, trợ lý báo cáo động tĩnh dưới phòng thay đồ không hề nhỏ, cậu ta nhắc tôi nên xuống xem thử, thuận tiện dẫn họ lên dự tiệc luôn.”
Ôn Biệt: “Người lớn… Đại mãnh cá hả?”
Trì Yến Hành trầm giọng: “Chắc chắn… Còn có cá đẹp trai nữa…”
Ôn Biệt: “…”
Vừa đẹp vừa cool ngầu?
“Ông chủ thân yêu à, chú em nên đi ngay đi, đừng chần chừ nữa.” Ôn Biệt thuân tay lấy một ly champage trong khay của cậu phục vụ, “Anh đi tìm cậu Giản trước.”
Trì Yến Hành gật đầu, sau đó vội vàng đi theo lối xuống cầu thang.
Phòng thay đồ do Trì Yến Hành dặn chuẩn bị từ trước gộp ba phòng làm một, rộng ngang nửa cái sân bóng rồ, hơn nữa có có vách ngăn, đảm bảo vị nào cũng được săn sóc chu đáo.
“Trên tường dán cái khỉ gió gì đây?” Du Khúc cầm một cái cà vạt màu đen trong tay, hoa tay múa chân với vách tường phòng thay đồ.
“Cục cưng mực ống ơi, cưng biết nó là cái gì không?”
Bạch Anh: “… Quần quần áo áo đã lằng nhằng vậy rồi đấy, trên tường là hướng dẫn mặc đồ, đừng có mặc lộn tùng phèo là được.
Ba anh em họ Bạch đứng cạnh cười nhàn nhạt.
Đây chính là khiêu khích.
“Thôi thôi, đáy thuyền chịu không nổi công kích, đừng để A Tố phải chạy theo sau dọn hậu quả cho mấy người” Du Khúc khoanh tay, “Các người có thể lên thuyền trước, thế nhưng phải để chúng tôi ra cửa trước.”
Bác hai Bạch Tuấn với mái tóc xám lạnh lùng đáp lại: “Ấu trĩ.”
Bạch Anh tốt xấu cũng là người khôn khéo biết nặng nhẹ, đè lên vai Bạch Tuấn: “Bờ Bắc ít người, cậu để họ thỏa mãn lòng hiếu kì thăm quan thế giới loài người đi.”
Nhân ngư là loài cạnh tranh, bắt đầu soi mói nhìn chằm chằm nhau kể từ lúc gặp gỡ cho tới khi kết thành đoàn lên tàu.
Thật ra mà nói thì chiều cao của người cá không sai biệt lắm, chỉ hơn kém nhau ở hình thể mà thôi. Người cá phía Bắc cường tráng hơn, cũng mang theo hơi thở sát phạt không dễ chọc, người cá phía Nam lại có ngoại hình xinh đẹp và giọng nói nguy hiểm chết người.
Việc chia phe cũng rất dễ dàng.
Du Khúc nhìn đối phương chủ động nhượng bộ thì không nói lời nào dẫn những người anh em của mình ra hướng cửa.
Trì Yến Hành cũng chạy hồng hộc tới nơi.
Nhưng cửa ra vào ban đầu không hề xê dịch, tới lúc Alpha định dùng sức xông vào thì cửa cùm cụp một cái mở ra, tay nắm cũng rớt xuống.
“…”
Giác quan thứ sáu của Alpha mách bảo anh nên lùi lại, vừa đứng yên thì cửa bị đẩy ra từ bên trong.
Đi ra là một người cá có chiều cao không thua gì cha vợ Ngu Diễm, trên tay còn xách theo cánh cửa bị bẻ hỏng, đi theo sau là một đoàn mãnh cá mặt lạnh tanh, còn có mấy người bác đen trắng của Ngu Tố.
Một người đối mặt với nhiều cá, an tĩnh đến mức bước chân bên trên cũng nghe được.
Du Khúc đánh giá Trì Yến Hành một lượt từ đầu tới chân, từ chân tới mặt, hít hít chóp mũi ngửi được mùi đồng loại trên người anh.
Chắc là bạn đời của A Tố nhỉ?
…Mặt mũi không tệ.
Du Khúc tiện tay xếp cánh cửa vào góc tường, lấy từ trong túi áo ra một khối kim loại.
“Đồ của con người không chịu nổi một đấm.” Du Khúc chìa khối kim loại ra, “Cho nhóc tiền bồi thường.”
“…”
Ừ thì tiền – vàng – bồi – thường, hàng thật giá thật…
Trì Yến Hành không tiện từ chối, nhận lấy rồi nói: “Mọi người không sao là được ạ.”
Du Khúc nhíu mày: “Nhóc là bạn đời của A Tố?”
“Vâng ạ, chào các chú các bác.”
Hai lời nói xong thì Anh – Tuấn – Tiêu – Sái cũng ra tới nơi, Trì Yến Hành nhìn họ khẽ gật đầu: “Các bác trai đi đường cũng vất vả rồi ạ.”
Hành lang bên ngoài phòng thay đồ đứng đầy người cá, đều là người lớn lạnh lùng y như cha vợ chứ nào ngọt ngào như cá nhỏ nhà mình, mười mấy con mắt của thợ săn chớp chớp nhìn chằm chằm, dây thần kinh căng đét muốn nổ tung.
“Thuyền không tệ, nhưng cửa giả chán quá.” Du Khúc nhìn khung cửa phía sau, “A Tố đâu rồi?”
Trì Yến Hành sớm đã quen với cách nói chuyện của Ngu Diễm nên sản sinh miễn dịch, dửng dưng mặc kệ cánh cửa tội nghiệp chỏng chơ: “Em ấy ở trên, để cháu dẫn mọi người lên.”
Bạch Anh đứng sau âm thầm quan sát người dẫn đường, chỉ sợ cháu trai bé nhỏ nhan khống vì cái mặt này mà gục ngã nhào vào lòng người ta.
Tưởng rằng nhân loại toàn đồ xấu xí, thằng nhóc này cũng không phải dạng vừa đâu.
Trì Yến Hành dẫn theo một đoàn đi qua lối riêng, đi thang máy thẳng lên tầng trên cùng, đúng lúc gặp Ngu Diễm và Bạch Hồi chuẩn bị lên trên.
“A Hồi không cần ôm à?”
Bạch Hồi mặc váy dài che chân, vẻ mặt tò mò nhìn thang máy lên xuống.
“Chơi vui quá, ai lắp đặt thứ này đấy?”
Mẹ con Ngu Tố giống nhau như đúc ở tính ham chơi, thấy thứ gì mới lạ là mắt sáng lên.
Ngu Diễm dịu dàng nhìn bà: “Chắc là do con người chuẩn bị.”
Bạch Hồi cười cười trách móc: “Con người gì mà con người, là đứa bé Yến Hành kia chuẩn bị.”
Ngu Diễm: “…Em không lớn hơn nó mấy đâu A Hồi.”
Bạch Hồi đăm chiêu: “Vất vả lắm mới được làm bề trên, anh Diễm kệ đi mà, Yến Hành đã chỉ cho anh Tố Tố đang ở phòng nào chưa?”
Ngu Diễm gật đầu.
“Chúng ta cùng đi gặp nhãi con nào.” Bạch Hồi lắc lắc chân, “Cho em mượn cánh tay chút, em muốn chơi.”
“Ừm…”
Ngoài cửa không phải nhà thiết kế với nụ cười hiền lành quen thuộc, thế nhưng lại tụ tập một đống quý công tử nhà giàu ăn mặc diêm dúa đẹp đẽ.
Ngu Tố nhíu mày: “Mấy người là ai?”
Tên con nhà giàu đi đầu lên tiếng đánh giá: “Lời đồn đại cũng có phần thật.”
Nói xong thì tự nhiên đi vào, theo sau là một đám hóng hớt.
“Tôi đương nhiên không phải nhà thiết kế, chỉ tò mò không biết Omega nhà Tổng giám đốc Trì giấu cả năm là thần tiên phương nào, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, cậu Ngu đây rất xinh đẹp.”
Ngu Tố nghiêng người dựa vào cửa sổ, mấy lời đầu hơi khó nghe, lời sau tạm chấp nhận.
“Thì ra là khách mời.” Ngu Tố chỉnh tư thế, đối mặt với đám người nọ, “Cảm ơn đã khen, tôi biết tôi rất xinh đẹp.”
Đám Omega quyền quý: “…”
Excuse me?
Tên cầm đầu hơi biến sắc: “Ngọc Hành nói không sai, cậu Ngu rất lanh lợi, tính cách rất ngay thẳng.”
Ngu Tố nghiêng đầu: “Chúng ta chỉ vừa gặp mặt mà thôi, khen nhiều quá tôi ngại đấy.”
Đám người này giờ mới thấy sai sai, Omega này đầu óc có vấn đề à?
Có kẻ nhịn không nổi: “Cảm giác một bước lên trời thế nào hả cậu Ngu, nhà giàu số một Hải Thành đấy, gia sản bạc tỉ đều dành cho đứa bé trong bụng cậu hết.”
Ngu Tố nhịn không nổi nữa rồi.
“Đứa bé? Gia sản bạc tỉ? Một bước lên trời?”
Ý gì đây?
Ngu Tố chưa nói gì, có kẻ đã gạt chân đóng cửa lại.
Giọng nói càng thêm khó nghe chẳng nể nang ai: “Chúng tôi chỉ muốn giao lưu với tân lang, dù sao trong vòng xã giao cũng ngẩng lên là thấy nhau…”
“Ai thèm ở chung hội với nó chứ? Một kẻ vô danh tiểu tốt, không nhờ sự cố chấp chiếm hữu của Alpha dành cho sự xứng đôi thì cái mặt nó có cửa vào nhà họ Trì ư?”
Ngu Tố không khách sáo nữa, trưng ra vẻ vô tình của người cá.
“Vậy nên mấy người giả danh nhà thiết kế tới quấy rối?”
Có kẻ bắt đầu châm biếm.
“Đúng là đồ bình hoa haha…”
“Đầu óc có vấn đề thật hả?”
“Cậu Trì có tìm hiểu kĩ không đấy, không sợ bị lừa hôn à?”
Giọng nói khe khẽ khó mà nghe được hết, thế nhưng thính giác của người cá ưu việt hơn con người bình thường nhiều.
Cậu không muốn đôi co lảm nhảm với đám người này, Ngu Tố giơ tay: “Cửa ở bên kia, mời ra ngoài.”
Người đi đầu gõ cửa nói: “Ái chà chà, nhưng cửa đóng rồi, hay cậu Ngu ra mở cho bọn tôi nhé?”
Ngu Tố: “…”
Bệnh nhân trốn từ trại nào ra đấy?
Cha nói không sai, loài người cũng có nhân vật hoàn hảo không tì vết như Trì Yến Hành, cũng có những kẻ ngu ngốc như đám trước mắt.
Cậu cảm thấy khó chịu với bọn tự cao tự đại này vô cùng.
“Đầu óc có vấn đề? Tôi thấy các người mới có vấn đề ấy.”
“Bình hoa? Tôi có thể cắm hoa rồi bung nở rực rỡ, các người làm được không? Tôi đẹp hơn các người cũng có tội à?”
“Sân si lảm nhảm nói xấu người khác vui lắm đúng không? Bị bệnh à?”
“Tôi là người xứng đôi hoàn mỹ, Trì Yến Hành không phải tôi không cưới.”
“Trí thông minh của nhân loại thụt lùi vì mấy người đấy.”
Ngu Tố nhìn mềm mại dễ bắt nạt nhưng đám người này sao có thể địch lại một Omega mở mồm ra là vả tan xác kẻ khác?
Đám Omega quyền quý nghe xong cũng ngu cả người, bọn họ đã bao giờ bị mắng khó nghe đến vậy đâu?
Ngu Tố mắng sướng mồm thì thôi, chớp đôi mắt xanh trong veo nhìn đám người cứng đờ trước mặt, đột nhiên nhớ tới có chuyện cần nói.
“Người nhát gan không hợp đi tàu biển thường xuyên đâu, nhưng giờ thì không cần nữa rồi.” Ngu Tố nâng cằm, “Tôi nhắc lại, đi ra ngoài nhanh lên, tìm chỗ nào mà ngồi tới khi rời thuyền, tôi không muốn thấy các người trong đám cưới của mình.”
“…”
“Chúng tôi…”
“Cút mau!”
Ngu Tố nâng cao giọng.
Cậu luôn nói chuyện với tông giọng bình thường, lần này thì không kìm nổi mang theo sóng âm của người cá.
Đèn chùm xa hoa chớp nháy.
Đáy thuyền cũng xôn xao, biển tĩnh lặng cũng nhấp nhô.
Nhân viên phục vụ ngã trái ngã phải, khách khứa cũng phải tìm chỗ vịn.
Một đám chua lè chua lét y như gặp ma.
Omega này có cấp bậc gì? Hét một cái khiến con thuyền to vài tấn ngả nghiêng?
Đám người đi sau dần trở nên sợ sệt, lặng lẽ ấn lên chốt cửa nhưng ấn không nổi, bên ngoài giống như bị chặn lại rồi.
Gặp ma thật đấy à?
Ngu Tố cau mày nhìn đám người kia co rúm lại thành một cục, sau đó điên cuồng vặn then cửa, dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ để mở nhưng không làm được gì cái cửa.
Làm chuyện trái lương lâm, cuối cùng lại gặp phải kết cục trong phim kinh dị.
Ngu Tố khoanh tay đứng cạnh cửa sổ, nhìn đám người trước mắt y như con kiến bò trên chảo nóng.
Cùm cụp một tiếng, tay cũng bị kéo xuống theo.
Tên đứng gần nhất bị cửa đập vào mặt.
Xa xa là Trì Yến Hành mặt mũi đen sì, bên cạnh anh là một đôi giày da đen bóng vừa thu lại.
Alpha nhìn xung quanh.
“Ai cho các người vào đây?”
“Chúng tôi…”
“Cút ngay.”
Ngu Tố sờ bụng, thầm nghĩ Cá Bột Béo ngoan nhớ đừng học theo papa lớn nói chữ “cút”, sướng mồm nhưng không lịch sự chút nào.
“Làm sao thế, có chuyện gì hả?”
Một giọng nữ xen vào.
Mấy người bác xoay đầu thấy vậy thì hòa hoãn hơn: “Tiểu Hồi à.”
“Các anh trai, lâu lắm không gặp!” Bạch Hồi kích động.
Du Khúc thấy Ngu Diễm và bạn đời cũng tới rồi, quần chúng chiều cao trung bình 1m9 tránh ra nhường đường cho giống cái mảnh mai.
Bạch Hồi dịu dàng hỏi: “Tố Tố ở trong hả con?”
Ngu Tố ở trong ló ra ngoài.
“Bác? Các chú? Cha mẹ?”
Một đoàn người lớn được nhãi con bé bỏng nhà họ điểm danh gật đầu.
Đám người gây chuyện bên trong cảm nhận được một luồng pheromone biển sâu uy áp, sau đó thấy một dàn người như tượng tạc dạt ra cho một ngườ phụ nữ y như hình ảnh 3D… Bay vào?
Gặp ma thật luôn ấy hả?
Cửa không chịu nỏi một đạp lung lay, rơi uỳnh xuống đất.
Trì Yến Hành thuần thục duỗi tay, quả nhiên được ném cho một đồng tiền – vàng – bồi – thường.
Ngu Diễm nhìn hiện trường hỗn loại bên trong, quay sang nhìn Alpha xuất sắc đang đứng bên kia.
“Bọn họ bắt nạt con hả A Tố?”
Ngu Tố sớm đã nguôi giận rồi, ngoan ngoãn chạy bình bình vài bước: “Chỉ là một đám đầu óc có vấn đề thôi cha… Được rồi, phiền các người tránh ra nhường đường cho người nhà tôi, cảm ơn.”
“…”
Có người lớn nhà ai nhìn y như đội hình bảo an hàng xịn thế này không?
Nhưng ở lại cũng không được, mười mấy đôi mắt nhìn chằm chằm không hề chớp lấy một cái, nhìn muốn hư thận luôn.
Một đám người cá đi vào dần dần, đám người kia chưa đi quá xa thì được một người đàn ông cực kì đẹp gọi lại.
“Chờ chút.”
Giọng nói nhẹ nhàng không lớn nhưng khiến đám người kia dừng lại thật, ngơ ngác quay đầu rồi dần y như con rối vô hồn.
Ngu Tố che miệng cười, sớm đã quay sang thì thầm với Alpha bên cạnh: “Anh dừng giận nhé, đây là kỹ năng thiên phú của bác út nhà em đó.”
Trì Yến Hành vẻ mặt nghiêm túc nhưng vẫn không kiềm nổi sự tò mò, nhìn qua thì thấy người bác có mái tóc màu bạc kia của Ngu Tố mỉm cười.
“Ngày lành nên thưởng thức cảnh đẹp, hôm nay là hôn lễ của Tố Tố nên các chú bác của nó mang tới không ít trò vui, các vị ra boong tàu nhìn cho kĩ nhé?”
Đám người kia không chút phản kháng, y như rối gỗ bước về phía boong tàu.
Ngu Tố hóng hớt xong thì qua khều khều Du Khúc.
“Lâu lắm rồi con mới gặp mọi người á! Mọi người mang trò chơi gì tới vậy?”
Du Khúc nhìn Ngu Diễm, thấy người kia không nhăn nhó mói nói: “Không có gì, nghe nói A Tố muốn làm nghi thức bạn đời nên mang theo vài ca sĩ tới mua vui cho náo nhiệt thôi.”
Ngu Diễm nhịn không được bổ sung thêm: “Chắc là cá voi khổng lồ Bờ Bắc, kỹ năng trời sinh mùa động dục là ca hát, bản tính ôn hòa nhưng hơi to lớn…”
Không có tật xấu gì, nhìn hơi đáng sợ thôi.
Trì Yến Hành: “…”
Biết ngay đoàn mãnh cá sẽ không chịu ngồi yên, hôn lễ này cmn thật kích thích quá đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.