Ngu Tố được vỗ béo bằng một đống đồ ăn, lăn qua lăn lại rồi ngủ mất hoàn toàn không biết tình thế xoay chuyển càn khôn bên dưới. Không biết có phải do cá bột béo quấy hay không nhưng cậu nằm mơ đều là đuôi cá bơi qua bơi lại, khuôn mặt thì y đúc cậu và Trì Yến Hành, giọng nói non nớt nũng nịu đòi ăn con mực lớn.
Ngu Tố bị ba chữ “con mực lớn” đánh thức. Trì Yến Hành ngày thường luôn ở bên không thấy đâu, đổi lại là một người khác.
Ngu Tố mở to mắt ra nhìn: “Cha ơi…”
Ngu Diễm đứng ở cửa sổ quay đầu lại. Con trai ông đang làm tổ trên giường, vây cá dựng ngược mấy cũng bị vuốt xuôi xuống.
Ông xoay người đi qua, vốn định nói gì đó nhưng lại thôi, ngồi bên mép giường nhìn Ngu Tố.
“Cảm giác đỡ hơn chút nào chưa? Bụng con còn đau nữa không?”
Ngu Tố ngoan ngoãn: “Đỡ hơn nhiều rồi ạ.”
Ngu Diễm ừ một tiếng.
“Sao cha lại ở chỗ này?”
Ngu Tố tính hỏi Ngu Diễm lên bờ khi nào nhưng lời này không thể tùy tiện hỏi, đành uyển chuyển một chút vậy.
“Đi tới đây.”
Ngu Tố kinh ngạc: “Vâng…”
“A Tố à, cách đây chục năm cha đã đi đường rồi.”
Ngu Tố à một tiếng.
Ngu Diễm nhìn cậu: “Con có hạnh phúc khi ở bên loài người không?”
Ngu Diễm chấn chỉnh lại tinh thần nhỏ nhẹ đáp: “Hạnh phúc chứ cha. Khi con sơ sảy mắc cạn Trì Yến Hành còn không thích con, đối đãi với con y như người xa lạ. Tuy xa lạ, tuy đối xử lạnh nhạt nhưng anh ấy vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-ngu-hoa-omega-tan-tat/1656685/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.