Ngu Tố ăn xong vịt nướng vui vẻ lặn xuống ngủ một giấc, mặt trời xuống núi mới ngoi lên.
Trì Yến Hành chắc đang làm việc trong thư phòng, Ngu Tố vẫn rất vui vẻ tự do chơi đùa.
Khăn bông chất thành đống lớn. Chú Hà đã giặt sạch sẽ, Ngu Tố kéo một cái khoác lên người.
Không biết do ảo giác hay như nào nhưng buổi tối đi ngủ cậu luôn có cảm giác bị nhìn chằm chằm. Nhưng đêm hôm khuya khoắt, ai rảnh đi rình mò người khác như thế?
Biệt thự còn ít người.
Ngu Tố nhìn ánh đèn ban công, cẩn thận xoa đuôi cá.
“Chờ đến lúc về được biển, mấy thứ kia chắc cũng bị ăn mòn mất rồi.”
Nghĩ tới nghĩ lui, chắc có giường vỏ sò là mãi trường tồn.
Không biết con người có mặt nạ rong biển không nhỉ…
Ngu Tố lưu luyến ôm đuôi, xoa xoa lớp vảy cá khô ráo: “Đuôi ơi đuôi à, mày so với bản mặt còn quan trọng hơn tỉ lần…”
“Ngu tiên sinh.”
Ngu Tố đột nhiên quay đầu, quấn chặt khăn tắm trên người: “Chú Hà đấy ạ.”
Chú Hà vẫn vậy, vẫn là con người mang vẻ mặt vừa ôn hòa vừa săn sóc.
“Tiên sinh dặn tôi mang quần áo cho ngài.” Quản gia đặt quần áo lên ghế dựa, “Nếu ngài biến trở về thì có cái mặc luôn.”
Ngu Tố à một tiếng rồi hỏi: “Chú… Chẳng lẽ chú không cảm thấy bộ dạng của cháu… Rất kì lạ sao? Con người chẳng phải vừa không tin vừa sợ hãi tộc người cá sao?”
Quản gia nở nụ cười: “Không gạt ngài, ban đầu tôi kinh ngạc thật, cả đời tôi chưa từng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-ngu-hoa-omega-tan-tat/1656660/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.