Dường như Ngu Tố nghe được tiếng thở dài, nhưng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.
Trì Yến Hành nắm tay Ngu Tố kéo xuống. Ngu Tố ngẩn người, trong lòng có chút mất mát.
Người này khó dỗ ngọt quá.
Trì Yến Hành quay đi rồi lại quay về, trên tay lại cầm một cái khăn lông.
Ngu Tố chớp mắt, nhìn khăn lông chụp lên đầu mình.
Trước mắt tối đen.
“Trì Yến Hành?”
“Lau khô tóc đi đã.”
Ngu Tố kéo khăn lông xuống, trước mắt không một bóng người.
Cửa bị đóng lại, Trì Yến Hành đi rồi.
Ngu Tố lấy khăn lông vò vò tóc: “Nguôi giận hay không nguôi giận… Lòng dạ đàn ông, sâu tựa biển…”
Trì Yến Hành dựa lên cửa day day trán, cố gắng không nghĩ tới mấy thứ thừa thãi, đổi thành khuôn mặt tinh xảo kia.
Giống như thật sự có tác dụng, chưa đi nổi ba bước trong đầu Trì Yến Hành lại vang lên lời thỏ thẻ của Ngu Tố.
[Trì Yến Hành… Anh nhìn em một chút đi, nhìn rồi sẽ không giận nữa…]
“Quá nguy hiểm.”
Một câu nói, thành quả nghiên cứu mười mấy năm trời hóa hư vô.
Trì Yến Hành đi dọc theo đèn hành lang về phòng mình, cúi đầu mới để ý dưới chân ướt nhẹp, nhìn lại thì vết nước kéo từ phòng Ngu Tố ra.
Đi tắm… Dùng nước lênh láng thế này cơ à…
Trì Yến Hành lắc lắc chân. Đế dép ướt đẫm, anh chợt nhớ mình vừa đứng ở miếng giẻ hút nước ngoài cửa nhà tắm mất 5′ đồng hồ,
Nhưng cửa dùng loại chống tràn cực tốt, tại sao vẫn bị ướt ra đến bên ngoài…
Mắt Alpha híp lại, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-ngu-hoa-omega-tan-tat/1656647/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.