Kỷ Ngôn Tín không bước tiếp mà cúi đầu nghiêm túc đánh giá Thích Niên lần đầu tiên, kể từ khi cô vào nhà đến giờ. Người bị anh ôm trong ngực chỉ nhỏ nhắn bé xíu, nhưng ánh mắt lại rất kiên nghị, không biết đã hạ bao nhiêu quyết tâm mới có thể vững vàng trước mặt anh như vậy.
Mọi khi muốn dao động cô, quấy nhiễu cô, đối với Kỷ Ngôn Tín mà nói thì rất dễ dàng.
“Được.” Kỷ Ngôn Tín thỏa hiệp, đặt cô lên giường rồi ngồi xuống bên cạnh, sau đó anh cầm đồng hồ để trên đầu tủ lên xem thời gian: “Nửa tiếng.”
Kỷ Ngôn Tín uống một ngụm nước đã lạnh, giọng nói khàn khàn thuộc về trạng thái buồn ngủ bây giờ mới rõ ràng hơn: “Em cần phải ngủ.”
Thích Niên hơi bừng tỉnh, yên lặng vài giây mới hỏi: “Anh biết em sẽ đến hả?”
“Không biết.” Kỷ Ngôn Tín đẩy nhẹ Thất Bảo vẫn nằm bên chân hai người: “Lúc em đứng ở cửa đã đánh thức Thất Bảo.”
Thất, Thất Bảo?
Thích Niên nghĩ rằng có lẽ là Chu Hân Hân gọi điện thoại nói cho anh biết trước, cũng nghĩ đến khả năng anh xem weibo nên mới biết, hoặc tệ hơn là có kẻ thứ ba báo cho anh biết chuyện đang xảy ra trên mạng… Chỉ duy nhất không nghĩ tới, Thất Bảo gọi anh dậy ra mở cửa.
Nhận ra Thích Niên không tin, anh cười nhẹ rồi nói sơ: “Cào cửa, kêu nhỏ. Sau khi gọi anh dậy nó cắn ống quần ra sức kéo anh đến cửa… Rồi anh nhìn thấy em.” Dường như vì thế mà nhớ lại chuyện gì, anh hơi híp mắt lại, thanh tuyến trầm hơn: “Lần đầu tiên gặp nhau cũng như thế này, là Thất Bảo để anh trông thấy em.”
Chắc có lẽ biết Kỷ Ngôn Tín đang cùng Thích Niên nói về mình, con chó lười biếng nằm cuộn tròn quét quét đuôi. Lúc lướt đến mắt cá chân cô, động tác của cái đuôi xù vô cùng dịu dàng.
Trong lòng Thích Niên ấm áp, cô sờ sờ đầu Thất Bảo, không nói gì.
Đột nhiên cô nhớ tới một câu nói mà Lưu Hạ đã nói cách đây không lâu: “Cảm giác an toàn mà một người đàn ông mang đến cho phụ nữ, chính là khiến cho bạn tin tưởng không lý do, cho dù trời sập anh ta cũng có thể chống vùng trời đó thay bạn. Chính là ở thời khắc nguy cấp, cũng có thể làm bạn yên tâm ngủ bên cạnh anh ta.” Cô nàng còn nói, Lý Việt của cô ấy đúng là kiểu người như thế.
Rất nhiều câu nói đã từng bị Thích Niên xì mũi coi thường, nay lại hiểu rõ.
Trước khi đến đây, trong đầu cô chỉ đầy những ý nghĩ sẽ liên lụy đến anh, sẽ ảnh hưởng đến anh. Cô chỉ nghĩ đến các biện pháp đối phó, thậm chí suy nghĩ tiêu cực rằng, có lẽ sẽ thấy anh tức giận, không kiềm chế được. Vì vậy, cô cố gắng nói với bản thân, vào thời điểm này, cô phải tuyệt đối tỉnh táo, ít nhất không nên lại tác động đến anh. Cho dù cô phải một mình gánh chịu chuyện này, cho dù chia tay không gặp nhau nữa cũng được, chỉ cần anh không phải chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Nhưng bây giờ, cô cảm thấy những suy nghĩ đó mới là không lý trí, không tỉnh táo…
Vài câu của anh như đã hiểu rõ mọi chuyện, làm cho chút tâm tư này của cô bị phơi bày ra, vừa khó chịu vừa bối rối.
“Tình huống rất không ổn.” Thích Niên cân nhắc từ ngữ, nói khái quát tình hình trước mắt cho anh nghe, bao gồm cả chuyện diễn đàn của đại học Z hiện giờ đang sôi sục. Không những thế, cô còn dùng tư duy chủ quan phân tích một chút, tình hình sẽ tiếp tục diễn biến xấu hơn cùng với những ảnh hưởng anh sẽ phải chịu.
Kỷ Ngôn Tín im lặng nghe xong, ngay cả mắt cũng không thèm ngẩng lên, chỉ hỏi: “Chuyện đi thành phố N tìm Lộ Thanh Vũ là thế nào?”
Đề tài không liên quan làm Thích Niên không kịp trở tay, ngơ ra một chút mới trả lời: “Em muốn chấm dứt trò hề này mãi mãi, trước kia là do không có điều kiện. Hồi năm hai đại học, ba mẹ cũng không đồng ý cho em vẽ, dù tiền nhuận bút em kiếm được có thể chi trả học phí của em.”
Nhớ lại trước đây, không hiểu sao tâm trạng Thích Niên hơi chùn xuống: “Bởi vì họ luôn cảm thấy, em thức đêm đăng bài vì sở thích và ước mơ là đang lãng phí sinh mạng của em. Nhưng sau đó, bởi vì xảy ra mâu thuẫn với bạn cùng phòng, cho nên ba mẹ cùng nhau sang đây tìm một căn phòng ở ngoài trường để em dọn ra ngoài ở, khỏi có chuyện xích mích gì nữa.”
Thích Niên thở dài, suy nghĩ một chút rồi cười tự giễu: “Vì thế mấy năm nay dù có khó khăn đi chăng nữa, em cũng không hề than khổ trước mặt ba mẹ. Em chỉ muốn cho họ biết, em bây giờ rất thành công, kiên trì cũng là thành tựu của bản thân.”
Kỷ Ngôn Tín lẳng lặng ngồi nghe, chỉ thỉnh thoảng cầm ly nước lên uống, ánh mắt nhìn cô vừa dìu dàng vừa thuần nhất.
Thích cô do đâu?
Rất nhiều khi, Kỷ Ngôn Tín cũng không trả lời được.
Nhưng anh rất yêu thích sự dẻo dai trong cô, cũng hâm mộ một Thích Niên cố gắng nỗ lực vì bản thân như thế.
Vì sao chỉ luôn thích cô?
Rõ ràng… cô không thành thục cũng không khéo léo, trái ngược với hình mẫu lý tưởng của anh. Nhưng cô cứng cỏi, độc lập, trên người cô có rất nhiều phẩm chất đặc biệt mà ngay cả anh cũng không có, ngay từ đầu đã hấp dẫn anh.
Kỷ Ngôn Tín rũ tay xuống, ánh mắt dạo một vòng quanh miệng chén bị ngọn đèn chiếu sáng. Anh lặng yên giơ tay ra, thấy cô cực kì tự nhiên đặt tay vào tay mình, anh nắm nhẹ một cái: “Ngày mai anh đưa em đi, chuyện xin nghỉ không cần quan tâm.” Chưa cho Thích Niên thời gian phản ứng, Kỷ Ngôn Tín thoáng kéo mạnh Thích Niên vào lòng: “Hết nửa tiếng rồi.”
Lưng dán lên vòm ngực mang cảm giác man mát, bên tai lại phảng phất hơi thở ấm nóng, ngưa ngứa. Khoảng cách bị rút ngắn trong nháy mắt cùng hai câu trả lời ngắn gọn của anh làm Thích Niên thật sự…ngớ ra. Đến khi cả người cả chăn bị anh ôm vào lòng, cô mới hỏi: “Anh không lo lắng ư?”
“Lo lắng chuyện gì?” Kỷ Ngôn Tín nhắm mắt lại, giọng nói dần dần lười biếng: “Anh có rất nhiều sự lựa chọn, cũng không phải chỉ có cái nghề giáo sư này. Vả lại…bất kể nghề nào, anh cũng nuôi em được.”
Thích Niên hít hít mũi, cơ thể bất giác run lên, giống như cung phản xạ bây giờ mới phản ứng tới, cái thân thể này vừa dầm mưa, ngấm lạnh. Cô cắn đôi môi trắng bệch, viền mắt nóng nóng ẩm ướt: “Tại sao anh không mắng em một trận, em đã gây ra phiền phức lớn cho anh như thế.”
Giọng nói nghẹn ngào thấp thoáng kia làm Kỷ Ngôn Tín phải mở mắt ra một lần nữa, anh cúi đầu nhìn đôi mắt long lanh trong vắt của Thích Niên, hơi mất kiên nhẫn hỏi lại: “Ngoại trừ nửa đêm đội mưa đến cửa nhà anh, em còn gây phiền toái gì cho anh nữa?”
Thích Niên hít mũi, nhỏ giọng giải thích: “Em có che dù mà.”
“Tóc tai, quần áo đều ướt hết.”
“Do em chạy đến nên mới bắn lên người…”
Lời còn chưa dứt đã bị Kỷ Ngôn Tín cắt đứt: “Em còn nói gì thêm nữa, anh không ngại ngồi dậy tính sổ với em đâu.”
Thích Niên rất biết điều mà ngậm miệng lại, không dám nhúc nhích.
Cô vừa yên tĩnh lại thì Kỷ Ngôn Tín chợt cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, giọng nói tuy uể oải nhưng vô cùng êm dịu: “Anh rất ổn, không cần lo lắng cho anh.”
Thích Niên tựa trán vào bờ vai anh, sống mũi cay cay.
——
Mơ mơ màng màng chạy tới thành phố N, Thích Niên khó khăn lắm mới ngắt được cuộc điện thoại như pháo nổ của Chu Hân Hân, sau đó gọi cho Kỷ Ngôn Tín báo bình an.
Vừa tới giữa trưa, Thích Niên đói bụng bèn tìm một quán ăn ở gần nhà ga để ăn cơm, sau đó chạy đến khách sạn làm thủ tục nhận phòng. Khách sạn do Kỷ Ngôn Tín đặt sáng nay, là khách sạn Thịnh Viễn của thành phố N.
Đối với hành vi hẹn gặp mặt nói chuyện “hòa giải” của Thích Niên, Chu Hân Hân vô cùng khó hiểu. Tình hình phát triển nghiêm trọng như vậy, không phải hai người gặp mặt nói chuyện là có thể giải quyết được.
Dùng câu nói của Chu Hân Hân chính là: “Cái loại khốn nạn vô nhân tính, vô nhân phẩm như Lộ Thanh Vũ thì em nói chuyện gì với cô ta? Nói yêu đương hả? Thích Niên em đừng ngây thơ như vậy, em mà đi thì người chịu thiệt sẽ là em, thật đấy. Em ngoan ngoãn về nhanh đi, ở đó không quen ai, lỡ em bị Lộ Thanh Vũ bắt nạt thì chị cũng không thể giúp em đánh lại được. Chuyện đã vậy rồi, chúng ta sẽ kiện cô ta, kiện đến khi thắng mới thôi, nói đạo lý với cô ta thì em đúng là ngốc.”
Ngốc ư?
Là vô cùng ngốc.
Sự việc đã đến nước này, không còn cách nào để tha thứ, cũng không còn cách nào để cứu vãn, thế mà cô lại muốn cái thứ gọi là chấm dứt, thật đúng là ngu ngốc. Nhưng chỉ có thể đối mặt, cho dù không công mà về, Thích Niên vẫn muốn tự mình đặt dấu chấm hết cho chuyện bốn năm trước.
Lúc Lộ Thanh Vũ nhận được điện thoại của Thích Niên cũng không hề bất ngờ, cô ta thả chậm tốc độ máy chạy bộ rồi ung dung tiếp điện thoại. Do vừa mới vận động nên hơi thở của Lộ Thanh Vũ còn gấp gáp, sáng rỡ lại tươi đẹp: “Đại quý nhân, không ngờ em còn nhớ số của chị cơ đấy?”
“Tôi đang ở thành phố N, có rảnh thì ra gặp mặt một lát?”
Lộ Thanh Vũ dừng bước, ngờ vực hỏi lại: “Bây giờ em đang ở thành phố N?”
“Ừ.” Thích Niên ngồi bên cửa sổ, tầm mắt nhìn ra con đường tấp nập bên ngoài, hơi hơi ngẩn ngơ: “Thời gian địa điểm cô chọn đi.”
Hai tiếng sau, tại nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn Thịnh Viễn.
Thích Niên nhìn Lộ Thanh Vũ khoan thai đến muộn, rồi xoa xoa bàn tay đầy mồ hôi của mình, giả vờ bình tĩnh cầm ly nước chanh lên uống. Lạ thay, bây giờ nhìn thấy Lộ Thanh Vũ, cô đã chẳng còn cảm giác căm hận đến ngứa răng nữa. Không biết là do mọi chuyện đã xảy ra, Thích Niên đã chấp nhận nguyên nhân sự việc, hay là bởi vì hậu phương có người, tiếp cho cô vô vàn sức mạnh.
Lộ Thanh Vũ hơi bất ngờ, ngồi xuống đối diện Thích Niên.
Chưa phải giờ cơm trưa nên người trong nhà hàng vẫn còn thưa thớt, tốp năm tốp ba chia nhau ngồi tứ phía. Thích Niên chọn một góc tương đối kín, cho nên lúc này ngoại trừ nhân viên phục vụ thì cũng không thấy được bóng dáng ai khác. Sau khi gọi một ly cà phê, Lộ Thanh Vũ lẳng lặng quan sát khắp nơi. Thích Niên nhận ra sự phòng bị và cảnh giác của cô ta, bèn hút một ngụm nước chanh rồi lạnh nhạt nói: “Gọi cô ra đây là để nói chuyện, cô cho rằng ai cũng như cô, luôn nghĩ cách hãm hại người khác à?”
Lộ Thanh Vũ cười ra tiếng, ánh mắt liếc nhìn Thích Niên có chút chế nhạo: “Nói chuyện với chị không cần châm biếm mỉa mai thế đâu, nếu chỉ vì muốn chửi bới chị cho hả giận thì cứ việc.”
“Xin lỗi đi, trên weibo.” Thích Niên ngước mắt nhìn thẳng cô ta, giọng nói lạnh lẽo không chút tình cảm: “Bằng không tôi sẽ kiện thật đấy.”
Khóe môi tươi cười của Lộ Thanh Vũ cứng đờ, ánh mắt giận dữ: “Tôi không có thời gian lãng phí nước bọt với cô, thích kiện thì kiện, không cần phải đe dọa tôi.”
Đe dọa?
Thích Niên cười cười, nụ cười kia dịu dàng đến nỗi làm Lộ Thanh Vũ rợn tóc gáy: “Tôi đã tra ra được, cô lấy ảnh chụp từ cô gái môi giới kia, rồi dùng tài khoản phụ đăng lên Mạn Hội, dẫn dắt mọi người đến thịt tôi. Nhưng cô có về xem lại bài đăng đó chưa? Không thì, cô đã từng điều tra một chút xem bạn trai tôi là ai chưa?”
Lộ Thanh Vũ nhíu mi, không giữ nổi nụ cười lễ độ mà đã hoàn toàn sụp đổ: “Thích Niên, cô có biết bây giờ cô rất ấu trĩ không. Có rảnh, không bằng nghĩ xem làm sao ăn nói với người hâm mộ của cô đi.”
Thích Niên học Lưu Hạ làm bộ làm tịch, cộng thêm những lời nhắn nhủ của Kỷ Ngôn Tín lúc đưa cô đến trạm xe đã tiếp thêm cho cô rất nhiều sức mạnh. Thích Niên nhướng đuôi mày, vẫn chỉ giữ vững một câu: “Bây giờ chỉ cần cô lên weibo xin lỗi thôi, nhưng nếu cô còn hồ đồ ngu xuẩn, tôi thật sự sẽ kiện.”
Lộ Thanh Vũ “À” một cái, cười nói: “Vậy chúng ta chẳng còn gì để nói nữa.” Dứt lời, Lộ Thanh Vũ cũng không chờ đợi thêm mà cầm túi xách định đứng lên, chợt nghe Thích Niên hỏi: “Cô không sợ sẽ có một ngày, tất cả chân tướng đều bại lộ ư? Vậy thứ chờ đón cô, sẽ là sự dội ngược còn nặng nề hơn thân bại danh liệt.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]