Kỷ Ngôn Tín không bước tiếp mà cúi đầu nghiêm túc đánh giá Thích Niên lần đầu tiên, kể từ khi cô vào nhà đến giờ. Người bị anh ôm trong ngực chỉ nhỏ nhắn bé xíu, nhưng ánh mắt lại rất kiên nghị, không biết đã hạ bao nhiêu quyết tâm mới có thể vững vàng trước mặt anh như vậy.
Mọi khi muốn dao động cô, quấy nhiễu cô, đối với Kỷ Ngôn Tín mà nói thì rất dễ dàng.
“Được.” Kỷ Ngôn Tín thỏa hiệp, đặt cô lên giường rồi ngồi xuống bên cạnh, sau đó anh cầm đồng hồ để trên đầu tủ lên xem thời gian: “Nửa tiếng.”
Kỷ Ngôn Tín uống một ngụm nước đã lạnh, giọng nói khàn khàn thuộc về trạng thái buồn ngủ bây giờ mới rõ ràng hơn: “Em cần phải ngủ.”
Thích Niên hơi bừng tỉnh, yên lặng vài giây mới hỏi: “Anh biết em sẽ đến hả?”
“Không biết.” Kỷ Ngôn Tín đẩy nhẹ Thất Bảo vẫn nằm bên chân hai người: “Lúc em đứng ở cửa đã đánh thức Thất Bảo.”
Thất, Thất Bảo?
Thích Niên nghĩ rằng có lẽ là Chu Hân Hân gọi điện thoại nói cho anh biết trước, cũng nghĩ đến khả năng anh xem weibo nên mới biết, hoặc tệ hơn là có kẻ thứ ba báo cho anh biết chuyện đang xảy ra trên mạng… Chỉ duy nhất không nghĩ tới, Thất Bảo gọi anh dậy ra mở cửa.
Nhận ra Thích Niên không tin, anh cười nhẹ rồi nói sơ: “Cào cửa, kêu nhỏ. Sau khi gọi anh dậy nó cắn ống quần ra sức kéo anh đến cửa… Rồi anh nhìn thấy em.” Dường như vì thế mà nhớ lại chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-nghi-tu/2505143/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.