Yên tĩnh.
Yên tĩnh.
Vẫn là yên tĩnh.
Trên bàn cơm, bất luận là người đang rót rượu, đang xì xào bàn tán, hoặc vùi đầu vào ăn đều ngạc nhiên nhìn về phía đương sự đã ngẩn ngơ.
Miệng Thích Niên có vị tanh của máu, bên tai ông ông tiếng máy điều hòa, gió mát lướt qua lỗ tai nhưng trong nháy mắt lại làm lưng cô đổ mồ hôi lạnh. Dưới cảnh tượng "vạn người chú ý" thế này, đứng lên đi cũng không được, mà ngồi giả chết cũng không xong. Trong đầu Thích Niên như được trang bị một dãy đạn, ào ào chạy qua "xấu hổ chết mất xấu hổ chết mất..."
Kỷ Ngôn Tín cũng nhận ra không ổn lắm, bèn đẩy ghế đứng dậy, vòng qua nửa cái bàn đến trước mặt cô. Sắc mặt anh vẫn tối sầm, nhưng ánh mắt đã dịu dàng từ bao giờ.
Anh cúi người kéo bàn tay đang che môi của Thích Niên ra, xem xét tỉ mỉ. Vết thương không lớn, chỉ bị hàm răng phập vào. Do chưa cầm máu nên vẫn có một tí trào ra ngoài. Thích Niên nắm ống tay áo của anh kéo nhẹ một cái đầy tội nghiệp, chớp mắt hỏi: Làm sao bây giờ?
Kỷ Ngôn Tín nhìn ngón tay đang siết chặt áo của mình, trở tay nắm rồi kéo cô đi một cách tự nhiên: "Theo anh ra đây, đi xử lý vết thương."
Xử lý vết thương?
Cô chỉ dập môi rách da, chảy máu tí thôi mà... Xử lý thế nào?
Đưa người ra khỏi cửa, Kỷ Ngôn Tín mới thả tay. Anh nghiêng người nói nhỏ với nhân viên phục vụ, đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-nghi-tu/2505122/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.