Cuộc thi kết thúc.
Thích Niên trở lại nhà trọ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Buổi tối cô hẹn Lưu Hạ cùng ăn cơm, cuộc tụ họp này chắc là lần cuối cùng của năm. Tình hình sức khỏe của bà ngoại Lưu Hạ cũng không mấy lạc quan, ngày mai cô nàng sẽ cùng mẹ về thành phố J, nếu không có gì bất ngờ, trước khi vào học sẽ không về trường.
Thích Niên khoanh chân ngồi cạnh vali, xung quanh là một đống đồ đang cần cô xử lí. Có sách giáo khoa chuyên ngành, cũng có truyện tranh mua định kì.
Thu dọn đồ đạc thì cảm thấy nhàm chán, cô đặt Ipad trên nền nhà, phát phim Hàn Quốc đang hot gần đây. Thỉnh thoảng cô lại quay qua liếc nhìn, sau đó tiếp tục thu dọn hành lí ngay ngắn theo hội chứng ám ảnh cưỡng chế.
Điện thoại để bên chân vang lên âm báo Wechat, Thích Niên cúi nhìn rồi tiện tay mở ra. Là giọng nói của mẹ Thích: "Lúc về nhớ đem hộp giữ ấm về nha, ba con vừa mua cho mẹ thì đã bị con lấy đi, đến giờ cũng chưa thấy bóng dáng đấy."
Hộp giữ ấm...?
Ngón tay nắm chặt điện thoại cứng đờ, Thích Niên cố gắng nhớ lại. Cái hộp giữ ấm màu xanh da trời kia... Hình như cô đưa cho Kỷ Ngôn Tín rồi.
Nhưng mà, lấy lại chưa nhỉ?
Cô gõ đầu, chạy xuống phòng bếp lục tung lên, lúc này mới tin rằng cô đưa cho Kỷ Ngôn Tín xong dường như quên lấy về.
Cho nên, hộp giữ ấm này...cô có nên lấy lại không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-nghi-tu/2505040/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.