"Ừm?"
Diệp Căng vừa đánh bóng xong, trên người mang theo một loại hương vị khó nói, không phải mùi mồ hôi, ngược lại vừa rực rỡ vừa nghịch ngợm, tim Hướng Tần đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
"Anh Tần đang theo dõi em à?"
"Không phải..."
Hướng Tần định biện giải một chút, nhưng chợt nhớ đến hành vi của mình từ tối qua cho đến bây giờ, chẳng phải đang theo dõi sao...
Hắn không biết phải giải thích thế nào, mặt đỏ bừng: "Xin lỗi."
Một ngày một đêm không gặp, Diệp Căng cũng có chút nhớ hắn.
Thế là dứt khoát hôn nhẹ một cái, mỉm cười hỏi: "Nói đi, tại sao lại chạy đến đây theo dõi em?"
Phản ứng đầu tiên của Hướng Tần là nhìn quanh bốn phía, sợ có người nhìn thấy.
Hắn không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể ngượng ngùng nói: "Nhớ em."
"Anh Tần sao lại dính người thế? Mới một ngày không gặp thôi mà."
Trong miệng Diệp Căng thì oán trách, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười, "Nhưng em rất thích......"
Hướng Tần khẽ đỏ vành tai, hắn liếc nhìn sân bóng bên kia, đã có không ít người vì Diệp Căng mà chuyển tầm mắt qua đây, lén lút kéo giãn khoảng cách với anh: "Lát nữa em có tiết học à?"
Hướng Tần vốn định hẹn Diệp Căng ra ngoài ăn chút gì đó, không ngờ Diệp Căng trực tiếp kéo tay hắn: "Có tiết. Nhưng lần sau nếu anh Tần nhớ em, thì phải quang minh chính đại xuất hiện trước mặt em, như vậy em mới biết, anh cũng giống em."
Hướng Tần sững ra một lúc, mới phản ứng lại được ý nghĩa câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-muu-mo-van-luon-quyen-ru-toi/5037984/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.