Hôm nay khá bận.
Đến tận mười giờ tối mới kết thúc xong tất cả đơn hẹn, Chung Bất Vân lười nhác dựa vào quầy bar, hướng về cô gái nhỏ cứ quay đầu nhìn ra ngoài cửa mỉm cười.
Dương Chi trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Anh có thể đừng rắc thính bừa bãi được không?"
Chung Bất Vân: "... Chẳng lẽ tôi không được cười sao?"
Dương Chi: "Cô bé người ta đơn thuần lắm, lỡ hiểu nhầm thì anh có chịu trách nhiệm không?"
Chung Bất Vân đau đầu, "Được được, lỗi của tôi."
"Tính sổ tháng trước xong rồi." Dương Chi mở máy tính, "Tiền lương học việc phát năm nghìn, tiền điện nước... Ấy, Hướng Tần đâu rồi?"
"Đang vẽ tranh mới." Chung Bất Vân liếc mắt nhìn lên lầu: "Đợi một lát đi, đến giờ là cậu ấy xuống."
Dương Chi xoa cằm, cảm khái: "Vẫn là có người yêu thì tốt thật, đổi lại trước đây, chưa xong việc thì anh ta có thể thức trắng cả đêm."
Chung Bất Vân chỉ cười, không khẳng định cũng không phủ nhận.
Dương Chi liếc nhìn anh ta một cái: "Còn anh nữa, với Tiểu Phương ở bên nhau rồi à?"
Chung Bất Vân: "Em nghĩ nhiều rồi."
Dương Chi nhướng mày: "Thế tại sao dạo này anh giống hệt Hướng Tần, đến giờ là về nhà, quán bar cũng không đi, bạn bè cũng không tìm nữa?"
"Không muốn dạy hư trẻ con."
Trong lúc trò chuyện, Hướng Tần cũng từ trên lầu bước xuống, "Về chưa?"
Dương Chi lắc đầu: "Làm phiền hai người năm phút thôi, bàn chút chuyện cửa hàng, tiện thể chốt sổ chia lợi nhuận tháng trước."
"Còn nữa, hai học việc tính sao? Giữ cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-muu-mo-van-luon-quyen-ru-toi/5037973/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.