Tim của Hướng Tần đập thình thịch, sao miệng lại ngọt thế này chứ... Chẳng lẽ là vì buổi sáng lén ăn một viên kẹo cứng màu hồng mua lần trước sao?
Chung Bất Vân cùng mấy người đã đi lên hai bậc thang, quay lại gọi: "Hai hắn chần chừ cái gì thế?"
Diệp Căng cười đáp: "Chúng tôi lên ngay!"
Anh xoay người, đưa tay về phía Hướng Tần: "Đi thôi, anh Tần."
Hướng Tần ngoan ngoãn nắm lấy, ngoan ngoãn đi theo sau Diệp Căng leo lên.
Bậc thang này hơi rung, suốt đoạn đường cả hai đều không buông tay.
Dương Chi thở phào một hơi: "Nghỉ chút uống tí nước đi."
Mọi người đều mang theo ba lô, trong đó có ít đồ ăn và bình giữ nhiệt đựng nước nóng.
"Cái bình đó đừng mở, mở ra là tản hết hơi nóng." Diệp Căng uống hai ngụm, rồi đưa cho Hướng Tần: "Đây anh."
Không phải hắn không để ý đến ánh mắt trêu chọc của người khác, nhưng Hướng Tần vẫn đỏ vành tai, mím môi uống một ngụm lớn đúng vào chỗ Diệp Căng vừa chạm môi.
Phương Nan Thủy dời ánh mắt đi nơi khác: "Sắp đến chùa rồi."
Ngôi chùa không nằm trên đỉnh núi, mà ở khoảng độ cao hai phần ba.
Càng leo lên, càng nhận được nhiều ánh nắng hơn, cây cối dần thưa thớt, mặt đất đầy lá rụng.
Đoạn đường dốc phía trước dần bằng phẳng hơn, trải bằng đá vụn, đi hết sẽ thấy chùa.
Lúc này trên con đường này người qua lại nườm nượp, phần nhiều là người già, còn có những gia đình dắt con nhỏ.
"Chúng ta cũng vào khấn chứ?"
"Được."
Trong nước từ xưa vẫn có truyền thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-muu-mo-van-luon-quyen-ru-toi/5037966/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.