Diệp Căng nhặt quần áo lên đưa cho Hướng Tần: "Buồn ngủ không? Lên giường ngủ nhé?"
Hướng Tần lắc đầu, "Vẫn chưa rửa bát."
Diệp Căng: "Không sao, em rửa."
Hướng Tần từ chối, "Không được."
"Tại sao không được?"
Hướng Tần mím môi, "Vì đôi tay này chỉ nên dùng để vẽ tranh."
Diệp Căng bật cười: "Thế thì xong rồi, hóa ra người vẽ tranh đều không được rửa bát à?"
Hướng Tần nhỏ giọng hừ một tiếng, "Dù sao thì Căng Căng cũng không cần rửa."
Diệp Căng thấy lòng mềm nhũn, "Ngoan, chỉ rửa lần này thôi, em sợ anh làm vỡ bát."
Hướng Tần đứng không vững, có chút loạng choạng.
Dưới sự dỗ dành cùng lừa gạt của Diệp Căng, cuối cùng cũng đồng ý để anh rửa bát, nhưng vẫn nhất quyết đứng bên cạnh không chịu đi ngủ.
Diệp Căng đậy kín những món ăn chưa dùng hết rồi bỏ vào tủ lạnh, bát đĩa được ngâm vào bồn rửa.
Hướng Tần đứng ngay bên cạnh, mỗi khi Diệp Căng rửa sạch một cái, hắn sẽ cầm lên để vào tủ chén.
Diệp Căng liếc thấy sống mũi hắn nhăn lại, vừa xả bọt xà phòng vừa buồn cười hỏi: "Sao thế?"
"Phải mua máy rửa bát." Hướng Tần ủ rũ cầm cái bát trong tay, "Như vậy sau này em không cần rửa bát nữa."
Diệp Căng hơi khựng lại.
Mất lúc lâu, anh mới hiểu ý của câu nói này.
Theo lý mà nói, chỉ cần Hướng Tần còn ở đây, anh sẽ không phải rửa bát. Vậy nên câu này không cần thiết chút nào.
Trừ khi, "sau này" mà Hướng Tần nói, là chỉ lúc hai người chia tay.
Diệp Căng hỏi nhỏ: "Anh Tần muốn rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-muu-mo-van-luon-quyen-ru-toi/5037964/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.