Điểm đặc biệt ở Nam Sơn này là mỗi cửa hàng đều là độc nhất, thế nên tất cả các cửa hàng mở cửa buôn bán đều đặt tên có chữ Nam Sơn.
Chỉ có một siêu thị, một quán bar, ngay cả cửa hàng kim chỉ, cửa tiệm bán trái cây nhỏ đều cũng chỉ có một.
Ngày mưa thật sự không tốt, khi họ xuống xe trước siêu thị Đại Nam Sơn, bên cạnh có một chiếc xe màu trắng chạy ngang làm nước bẩn văng tung tóe.
Phản ứng đầu tiên của Hướng Tần là ôm lấy Diệp Căng, chắn trước người anh, bảo vệ kỹ càng người trong ngực, không để giọt nước bẩn nào bám vào Diệp Căng.
Khoảng cách của hai người rất gần.
Thậm chí Diệp Căng còn cảm nhận được hô hấp dồn dập của Hướng Tần.
Anh cau mày, chiếc xe màu trắng đã chạy xa, không thể hiện chút áy náy muốn xin lỗi nào.
Anh kéo Hướng Tần xoay người, "Cũng may là không dính nhiều lắm."
Trong xe có khăn giấy, Diệp Căng cúi người lấy bảy tám miếng, đưa ra sau để Hướng Tần lau người.
"Không..." Hơi thở của Hướng Tần như run lên.
Nếu không phải mùa đông mặc quần áo dày, Diệp Căng có lẽ đã cảm nhận được cơ bắp căng thẳng quá mức của hắn.
"Đừng nhúc nhích." Diệp Căng ngồi xổm xuống, lau chân cho hắn, "Ai nhờ anh chắn chứ?"
Đột nhiên bị mắng, nhưng Hướng Tần chẳng chút buồn bực nào, vội vàng giải thích: "Quần áo của cậu nhạt màu, bẩn thì khó giặt lắm."
Diệp Căng đứng dậy, cầm ô đi vứt giấy vào thùng rác.
"Anh..."
Anh muốn hỏi rốt cuộc Hướng Tần muốn làm gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-muu-mo-van-luon-quyen-ru-toi/5037931/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.