Chương trước
Chương sau
3.

Bây giờ đến cái mạng nhỏ này còn không biết có giữ được không, ta cũng chẳng thèm quan tâm đến danh tiết nữa.

Sau một giây do dự, ta dứt khoát tiếp tục cởi bỏ y phục, còn tiện tay hất thẳng về phía Thái tử, vừa vặn ngăn trở tầm mắt hắn.

Ta giả vờ mò mẫm bước vào thùng tắm, cả người ngâm trong nước ấm, hơi nước bốc lên nghi ngút và mờ mịt. Sau đó ta xoay lưng về phía Thái tử thở phào nhẹ nhõm.

Thái tử hắn sờ cằm nghiền ngẫm chốc lát, đột nhiên rút con dao găm từ trong tay áo ra dùng tay xoay xoay hai vòng.

Ch ế t tiệt, cái tên Tiêu Nguyên này, ngay cả người mù cũng không tha!

Ta đã như vậy mà hắn còn hạ thủ được, lương tâm không cắn rứt sao?

Trong lòng ta vừa tức giận vừa hoảng sợ thành một nhóm, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ thờ ơ như không có việc gì.

Bên cạnh thùng tắm có bày một cái ghế dựa, lưng ghế dựa đang vắt vẻo bộ y phục ta vừa hất đi ban nãy. Thái tử thản nhiên ngồi lên ghế dựa, bắt chéo chân, duỗi tay chạm vào mặt nước.

Con dao găm vuốt ve đi dọc theo từ gò má đến cổ ta, cứ như hắn đang cân nhắc xem nên đâm vào đâu mới tốt.

Nhìn ánh sáng lóe lên từ con dao trước mặt, ta hoảng sợ đến mức bật khóc.

Ta chớp mắt hai cái, nước mắt lăn dài trên má rơi xuống nước tạo nên gợn sóng nhỏ lăn tăn.

Thái tử nhíu mày, tay vẫn gắt gao nắm chặt con dao găm.

Ta vội đưa tay ôm mặt, thở dài não nề dựa vào vách thùng tắm, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm lên trần nhà.

“Tiêu Nguyên … nghe nói chàng phải đính hôn.”

Thái tử:?

“Ta biết ta không có tư cách thích chàng, chàng là Thái tử mà cha ta chỉ là quan ngũ phẩm, vốn cũng chẳng môn đăng hộ đối. Nhưng ta vẫn hi vọng xa vời được gả cho chàng, mà hiện tại hai mắt ta xem như đã mù, sợ rằng sau này ngay cả hi vọng nhìn thấy chàng ta còn không thể.”

“Chàng mặc lễ phục tân lang nhất định sẽ rất đẹp.”

“Ôi, Tiêu Nguyên của ta, ô ô ô ~”

Ta tự lẩm bẩm nói với chính mình, khóc lóc ỉ ôi một hồi khiến đuôi mắt đỏ hoe, đem bốn chữ “nhu nhược đáng thương” diễn đạt đến cực điểm, trong lòng còn âm thầm vỗ tay cho diễn xuất của chính mình.

Thái tử há hốc mồm một lúc, chợt thu tay lại ngơ ngác nhìn ta.

Đối mặt với một cô nương bị mù, còn thầm mến ngươi, ngươi con mẹ nó còn có thể xuống tay được sao? Ngươi mà có thể ta liền phục.

Ta càng khóc đáng thương hơn.

“Ba năm trước tình cờ nhìn thấy chàng mặc giáp dẫn binh hồi kinh, ta vừa nhìn liền yêu, không sao quên được chàng.”

Ta dừng lại một chút, lấy nước dưới thùng tắm vốc lên mặt, sau đó tiếp tục nhíu mày thở dài đầy bi thương.

“Tiêu Nguyên ơi, nếu ta mà biết chàng là Thái tử thì sao ta lại dám mơ tưởng tới chàng chứ?”

Toàn thân Thái tử đột nhiên cứng đờ, con dao găm trong tay rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng thanh thúy.

4.

Ta giả vờ quay đầu lại.

“Ai đang ở đó? Lưu Ly?"

“Tiểu thư, nô tì ở đây.”

Lưu Ly đang ở bên ngoài, nghe ta gọi một tiếng liền đáp lời ngay.

Thái tử thấy có người sắp tiến vào liền lập tức nhặt dao găm lên, mở cửa sổ nhảy ra ngoài.

Một luồng gió lạnh tức khắc tràn vào phòng, ta thả lỏng tinh thần, cả người trượt vào trong nước.

Trong đầu ta đem tình huống vừa rồi nhớ lại một lần, sau đó vỗ vỗ ngực tự cho mình một ngón tay cái: Thẩm Dao Dao, ngươi thật thông minh nha.

Cũng may vừa rồi ta phản ứng nhanh, hoàn toàn không để lộ chút sơ hở nào, hi vọng Tiêu Nguyên đừng suốt ngày nhìn chằm chằm ta, cứ coi ta như cái rắm mà buông tha đi thôi.

Ngày hôm sau cha ta hạ triều trở về, lúc này ta mới nhận ra ta suy nghĩ cũng quá đơn giản.

“Dao Dao, Lục đại nhân có chuyện muốn hỏi con, con về phòng thay y phục chuẩn bị một chút đi.”

Nương ta lo lắng.

“Lão gia, thân thể Dao Dao không tốt, gần đây lại gặp chút kinh hách, sao có thể để nữ nhi ra ngoài được chứ. Lão gia ngài từ chối giúp nữ nhi chúng ta đi.”

Cha ta trừng mắt, nặng nề đặt chén trà trên tay xuống.

“Nữ nhân như ngươi thì biết cái gì? Hôm qua Bùi ngự sử bị thích khách chặn gi ết ở rừng đào ngoài thành không cho vào kinh, thánh thượng tức giận liền hạ chỉ dù có lật trời cũng phải tìm ra thủ phạm. Lục Vân Cảnh yêu cầu ta đưa nữ nhi đến tra hỏi chút chuyện đã là khách khí, nếu không đồng ý, hắn có lẽ sẽ phái quan binh tới bắt đi, như vậy còn không mất mặt hơn sao.”

Sau khi thi th ể Bùi ngự sử được phát hiện, tấu chương buộc tội Tam hoàng tử mà hắn viết trước khi c h ế t cũng vừa vặn trình lên ngự tiền. Tấu chương đưa ra rõ ràng chi tiết những tội danh của Tam hoàng tử cùng 10 vị đại thần, Tam hoàng tử khi ấy hoảng sợ đến mức mặt tái mét, hắn quỳ xuống đất cầu xin tha, còn nói là Bùi ngự sử vu oan cho hắn.

Mọi người đều không tin.

“Hừ, nếu ngươi thật sự bị oan thì vì sao còn phái người ám sát hắn?”

Bùi ngự sử cũng đã phải bỏ cái mạng của mình, điều này chứng minh tấu chương kia là thật. Tam hoàng tử hết đường chối cãi, cùng ngày bị hoàng đế hạ lệnh áp giải vào địa lao.

Gia tộc mẫu thân Tam hoàng tử rất có thế lực, mà thái tử Tiêu Nguyên chính là người cạnh tranh trực tiếp nhất với hắn.

Biến cố này vừa xảy ra, nhà mẹ đẻ của Tam hoàng tử cũng lập tức bắt đầu hành động, lấy danh nghĩa điều tra sự thật mời Lục Vân Cảnh - Lục Thiếu Khanh điều tra rõ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.