“Kỳ Kỳ, ta cam đoan với người, trước tiên mau chóng liên lạc với Việt Mạn, ngươi tạm thời đừng khóc… Kể lại tình hình đã. Ta tuy hoàn toànchưa biết gì cả, nhưng ta dám cam đoan với ngươi: Việt Mạn không phải là kẻ làm đao phủ chia rẽ tình cảm gia đình ngươi đang tốt đẹp a” – Đốimặt với người bên kia ầm ĩ nức nở lên án con mình, Cổ Ba khó chịu caumày, nhưng cũng là qua điện thoại nên cũng chỉ nghe thấy tiếng, một cỗlửa giận trong lòng Cổ Ba chậm rãi dâng tràn.
“Ngươi cũng biết Việt Mạn trước mắt không có ở Đài Loan, có rất nhiều chuyện ta hoàn toàn không biết, ngươi dù có ép hỏi nữa ta cũng hoàntoàn không thể trả lời nguyên do cho việc này… được rồi, được rồi… tanhất định sẽ hỏi cho rõ ràng mọi việc giúp ngươi… Cứ như vậy đã… Gặp lại sau.”
Thật vất vả mới an ủi được Kỳ Kỳ, Cổ Ba ngắt điện thoại than thở: “Tốt nhất là không gặp lại! Phiền chết người.”.
Không biết đã là lần thứ mấy Kỳ Kỳ gọi điện thoại tới hắn kêu khóc,Cổ Ba quả thực sẽ mau chóng bị nữ nhân này làm cho tức điên lên mất.Chồng của chính mình không tìm lại cứ đến chỗ này mà làm rùm beng, manglại lắm phiền phức cho hắn.
Quả thực là mạc danh kì diệu! (không thể tưởng tượng nổi)
Cổ Ba ngồi thở hổn hển ở trên sô pha, trên mũi còn phập phồng khí tức giận, bản thân con dâu còn chưa có một lần trước mặt hắn oán giận khóckể, vậy mà người ngoài lại cứ sống chết tìm tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-me-hoa/1974090/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.