Hồng Tư Giai đối mặt với hàng chồng án kiện tố tụng chất cao như núi, dù có cố gắngđến cỡ nào, nàng vẫn luôn cảm giác những văn kiện trên bàn không hề bớtgiảm. Nàng thực không thể hiểu, là hiện nay mọi người thích viện đếnpháp luật mà kiện nào loạn lên, hay là xã hội đang ngày càng đi xuống?
Giống như cứ mỗi phút là lại xuất hiện một vụ án, khiến cho không chỉ có cảnh sátmệt mỏi, mà ngay cả luật sư như nàng cũng bận tới mức thở dài không kịp.
Hồng Tư Giai mệt mỏi chịu không nổi ngồi phịch lên trên ghế, ngước mắt nhìn tờ lịchtreo tường, rốt cục cũng đến cái ngày màu đỏ, thực may mắn nàng có haingày một tuần để mà xả hơi nạp điện.
Ngoài cửasổ, bầu trời không biết từ khi nào đã lặng lẽ thay đổi nhan sắc, xuấthiện một mảnh trăng cao tỏa ánh dìu dịu. Mặt trăng có một nhưng khôngphải chịu cô đơn, bởi lẽ vây quanh nó còn nhấp nháy hàng ngàn ngôi saonho nhỏ.
Hồng Tư Giai cúi đầu cười khổ một tiếng, đứng dậy thu dọn đồ đạc trên bàn.
“Tư Giai,ngày mai định đến chỗ nào ‘nghỉ dưỡng’?”, một đồng nghiệp mang khuôn mặt tươi cười đi qua trước mặt nàng, trên tay cầm theo hồ sơ.
“Nơi nàocũng được a, miễn là có thể nghỉ”, đây là thật, nàng không còn đủ sức mà nghĩ nữa, liên tục năm ngày với lượng công việc ngập đầu đã vét sạchthể lực của nàng.
“Quá lãngphí!”, vị đồng nghiệp bỡn cợt nói, “Như vậy là không được, ngươi đãtrưởng thành rồi mà còn ru rú trong nhà suốt hai ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-me-hoa/1974048/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.