Đêm tối không trăng, những tia sáng mong manh cũng bị cành lá rậm rạpche mất, những cây cổ thụ cao vút ban ngày giờ đều biến thành những bóng đen lớn, Tạ Lan Âm sợ đến mức không dám nhìn, chỉ ôm chặt lấy lưng namnhân của nàng, khuôn mặt nhỏ cũng kề sát hắn.
Nàng đúng là bị quỷ mê tâm hồn cho nên mới đồng ý theo hắn đến Lộ Hoa cung!
“Huynh thật sự có thể đi vào sao?” Nàng giơ viên dạ minh châu trong tay phải lên, chiếu vào mặt hắn hỏi.
“Nàng đã hỏi câu này hơn mười lần rồi.” Tiêu Nguyên nhẹ nhàng nhéo đùinàng, nhìn chằm chằm sơn đạo phía trước: “Yên tâm đi, trời cao hoàng đếxa, đám thị vệ bên đó cũng lỏng lẻo, hai đêm trước ta vẫn vào đó ngủ,đến lúc trời sáng mới đi ra, nàng cứ an tâm đi theo ta, đảm bảo không có chút sai sót nào.”
Nghe hắn nói đã đi vào, Tạ Lan Âm thoángyên tâm, nhìn sườn mặt tuấn mỹ của hắn, nàng tựa lên bả vai hắn, nhỏgiọng nói: “Sao huynh lại lớn mật như vậy? Hành cung của hoàng gia màcũng dám xông vào.”
Tiêu Nguyên tranh thủ liếc nàng một cái,cười nói: “Đầu tiên, ta có khả năng xông vào đó, nếu ta mà không có võcông thì tuyệt đối không dám đi. Tiếp theo, nàng đã muốn đến đó như vậy, sao ta có thể để nàng mất hứng mà về chứ?”
Lời nói tuy càn rỡnhưng cũng đủ ngọt ngào, Tạ Lan Âm nhịn không được mỉm cười, chớp chớpnhìn vị nam nhân có bản lĩnh dưới thân.
Nàng nhìn lén khôngchớp mắt như vậy, Tiêu Nguyên cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-kieu/3063137/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.