Bên ngoài thành có một cánh rừng thông, hai vị quý công tử Tưởng Hoài Chu và Thẩm Ứng Thời đều rất quen thuộc cho nên mang bọn muội muội tới đó dạo chơi. Lúc xuống ngưa bên một con suối, Tạ Lan Âm vụng trộm liếc nhìn nam nhân cao lớn xuất chúng bên kia, sau đó nhẹ nhàng bước đến bên cạnh tỷ tỷ. Tiêu Nguyên coi như vẫn biết giữ quy củ, đi cùng nàng một lúc rồi lập tức vượt qua nàng, không phải lúc nào cũng dán vào nàng, nhưng chỉ cần nàng thả chậm tốc độ liền cảm nhận được ánh mắt của hắn bất chợt đảo qua người mình.
“Hấn nói gì với muội thế?” Tạ Lan Kiều thấp giọng hỏi muội muội. Thoáng thấy Thẩm Diệu đang đi đến, Tạ Lan Âm nhẹ giọng trả lời: “Vẫn là về chuyện sinh ý kia đó, Tam biểu ca không đồng ý, hắn biết Tam biểu ca nghe lời ta nhất cho nên nhờ ta nói mây lời hay giúp hắn”.
“Chuyện sinh ý gì vậy?”, Thẩm Diệu không quá tin tưởng tiếp tục truy vấn. Tạ Lan Âm có chút ngượng ngùng cười với nàng ta, “Mấy chuyện sặc mùi tiền này chắc Diệu Diệu không có hứng thú đâu, đừng nói đến nữa, đúng rồi, bên kia có gì vui để chơi không?” Làm bộ tò mò đánh giá bốn phía. Thấy vẻ giảo hoạt của muội muội, Tạ Lan Kiều cười cười, nghĩ thầm đợi tới lúc trở về sẽ tiếp tục truy hỏi muội muội.
“Nơi này nước sâu cá nhiều, trưa nay chúng ta ở đây nướng cá đi”, Tưởng Hoài Chu vừa xắn tay áo lên vừa nói với hai biểu muội, “Các muội đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-kieu/3063103/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.