Một bên mặt Trần thị sưng phù lên, khóe miệng lỗ mũi đều chảy máu, nhưng Tạ Định cũng không thèm quan tâm, chỉ đặt một tay lên ván cửa, gầm nhẹ giống như mãnh thú: “Ngươi thèm muốn tước vị như vậy sao, vì tước vị mà ngay cả con trai của ta ngươi cũng dám giết?”
Đó là mạng người, cho dù không phải con của ông thì sao bà ta lại dám làm thế chứ?
Tạ Định cực kì căm hận, siết chặt nắm đấm.
Vạt áo của ông phất cao, Trần thị ngồi bệt trên đất, cổ cương chặt đến phát đau, hô hấp cũng khó khăn.
Nhưng nhìn nam nhân không mảy may còn chút ôn hòa trước mặt, Trần thị không cầu xin gì nữa, chỉ cảm thấy muốn cười.
Bà ta có thể tục diễn trước mặt ông, cắn chặt là mình không có làm, nhưng bà ta biết, ông ấy chắc chắn sẽ không tin, cho dù ông ấy không trừng phạt mình thì giữa hai người cũng không còn khả năng trở lại như trước nữa.
Thực ra từ lúc ông ấy quyết định nghe lời cha mẹ mà bỏ rơi bà ta thì họ đã không thể trở về như xưa nữa rồi.
Oán khí chôn dấu trong đáy lòng hơn ba mươi năm đột nhiên bùng lên, không biết Trần thị lấy sức lực ở đâu ra, hung hăng đẩy ngã nam nhân cường tráng cao hơn bà ta hẳn một cái đầu, Tạ Định cũng không ngờ bà ta sẽ làm như vậy, chỉ sửng sốt lui về phía sau, lúc hoàn hồn thì thấy Trần thị giơ cao tay, muốn xông vào đánh mình.
Tạ Định nhanh mắt nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-kieu/3063071/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.