Da mặt nam nhân này quá dày, Tạ Lan Âm mắng một hồi mà hắn không thèm đáp lại, hắn cũng không để nàng xuống mà còn ôm chặt hơn, khi nàng nhìn trộm hắn, chỉ thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên giống như tâm tình đang rất tốt vậy, Tạ Lan Âm tức khắc không còn chút hứng trí nào, ngậm miệng lại.
Tiêu Nguyên còn chưa nghe đủ, nhưng hắn cũng chưa đến mức chủ động xin nghe mắng, liền chuyên tâm đi đường.
Đường núi khó đi, hắn đi chắc là mệt chết đi được, Tạ Lan Âm nằm trên lưng hắn cũng còn thấy mệt, đặc biệt là cổ, vẫn luôn phải cố ngẩng lên.
“Còn rất xa sao?” Nhìn thấy rừng cây xa lạ xung quanh, Tạ Lan Âm nhỏ giọng hỏi.
“Khi ta đuổi theo bọn họ còn mất hơn nửa canh giờ, hiện tại đi chậm, có lẽ cũng phải đi thêm ba canh giờ nữa”, hô hấp Tiêu Nguyên coi như vẫn bình ổn.
Ngọn núi này bóng cây sum suê, nhưng hắn vẫn nóng đến mức toát một tầng mồ hôi mỏng, Tạ Lan Âm thấy thế, chút oán khí trong lòng cũng tiêu tan.
Nếu một nam nhân khác tùy tiện yêu cầu nàng hát, thì nàng nhất định sẽ bảo mấy biểu ca đánh hắn một trận, nhưng người này không giống như vậy, hắn cứu nàng, không để người khác lăng nhục nàng, hơn nữa bình thường cử chỉ của hắn rất có phong phạm quân tử, bây giờ nhớ lại, lúc nãy hắn đưa ra yêu cầu xướng khúc dường như chỉ có chút ý tứ vui đùa, chứ không thật sự có ác ý.
Hắn quân tử thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-kieu/3063055/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.