Mặt trời lên cao, đám người Tạ Lan Âm rốt cục vào đến cửa thành.
"Sớm biết không nhìn được mặt quý nhân, con đã chẳng đến đây". Tạ Lan Âm nhỏ giọng oán giận với mẫu thân.
Lớn như vậy, không tính vị Bình Tây Hầu mới nhìn thoáng qua kia thì vị quan lớn nhất nàng từng gặp chính là tổ phụ Tạ Định, người chính là thamtướng tam phẩm đồng thời là tri phủ Hàng Châu. Hồi nhỏ nàng cũng từngđến kinh thành, nhưng lúc đó tuổi còn nhỏ nên bị quản thúc chặtchẽ, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi bên mấy vị trưởng bối, làm gì có cơhội ra ngoài xem náo nhiệt. Đến thành Tây An này còn tưởng sẽ được nhìnthấy một vị vương gia, ai ngờ chờ đợi một hồi cũng phí công.
Nhìn nữ nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất kể lể, Tưởng thị buồn cười, vỗvỗ tay nàng nói: "Nói là quý nhân, nhưng cũng giống chúng ta đều có haicon mắt một cái mũi, chẳng qua thân phận cao hơn chút, không có gì lạ để xem đâu. Lan Âm đừng tức giận, sắp đến nhà cậu rồi, đừng để cậu mợ củacon hiểu lầm".
Nghĩ đến cậu mợ nhiều năm chưa gặp, Tạ Lan Âmnhướng mày vui mừng, trong giây lát đã quên hết chút chuyện không vui,liếc mắt qua cửa sổ theo dõi sự náo nhiệt bên ngoài.
"Nương, con nhớ rõ cây du* kia, rẽ vào ngõ nhỏ cạnh nó là đến nhà cậu đúng không ạ?"
*một loại cây giống cây dâu, gỗ cứng, dùng để chế đồ đạc, còn gọi là tang du.
Rời khỏi đường chính náo nhiệt phồn hoa, xung quanh dần dần yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-kieu/3063015/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.