“Đinh….. tranh…..”
Từng đợt cổ cầm trầm thấp nặng nề phiêu đãng ở không trung giục ta đi vào giấc ngủ.
“Bảo bối, tỉnh lại một chút!” Nam nhân bên người khẽ lay.
Ân –-
Hoảng hốt, ta không biết mình đang ở đâu.
Đúng rồi, đây là cổ đại, là Thiên Cảnh sơn trang……
“Đinh…….”
Dư âm phiêu đãng.
Ta mở mắt, dùng sức vỗ tay: “A, đàn thực sự quá tuyệt vời!”
Chung quanh lặng ngắt như tờ.
Ta nhìn xung quanh, thấy Trác Bất Phàm nỗ lực nhịn cười, tái nhìn về trước xem cầm nhân – hắc hắc, mạch máu trên mặt hắn sẽ không bộc phát ra đi?
“Khụ!” – Trác Bất Phàm thanh cổ họng – “Nội nhân vô phép, mong Lạc huynh không lấy làm phiền lòng.”
Nga, ta đã gả cho Trác đại trang chủ làm chính thê nga!
A, không nghĩ tới cổ đại lạ phóng khoáng như vậy, một người nam nhân cũng có thể trở thành chính thất nha.
Ta làm nũng dựa vào lòng hắn.
Trác Bất Phàm cúi đầu nhìn ta, mỉm cười.
Ân, hảo hạnh phúc nga ~!
“Khụ!”
Hiện tại lại đến vị Lạc tiên sinh kia ho khan.
“Dường như Phạm công tử không thích cầm nghệ của tại hạ, không biết ngươi có thể chỉ giáo một chút?”
Muốn ta đàn sao!
Không phải ta muốn, con người ta hễ nghe nhã nhạc là liền muốn ngủ, Nhã Thụ trước kia đàn cho ta nghe, ta luôn luôn ngủ khiến ta nghe không biết bao nhiêu câu oán hận của hắn. Âm nhạc hoàn hảo là phải –-
Ta đảo mắt, có rồi: “Như vậy, ta đánh một khúc cho ngài.”
Cầm đũa, trước gõ gõ đập đập một chút đồ vật trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-kiep/1575476/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.