Vốn tưởng rằng như vậy sẽ vô sự, ai biết Trác Bất Phàm lại bị thần kinh, giữa trưa vội như chữa lửa kêu đại phu râu bạc phơ đến giúp ta bắt mạch.
“Uy, ngươi làm cái gì a! Ta không phải hảo hảo rồi sao!” Ta nắm lấy cái tay lạnh lẽo lôi ra khỏi tay ta.
“Há mồm, a –”
Ta nghe lời lão đại phu A — không đúng!
“Ta không bệnh, không cần nhìn.”
Lão nhân căn bản là không có nghe ta nói,“Ngươi cócảm giác không thoải mái không?”
“Không có, chỗ nào cũng thực thoải mái!” Ta nhanh miệng nói.
Lời của ta làm Trác Bất Phàm bất mãn.“Hắn chỗ nào cũng không thoải mái. Ngươi tỉ mỉ tra cho ta!”
“Uy!” Ta kêu to,“Ta xem ngươi mới có bệnh đó! Ngươi cân não lại đi a!”
Trác Bất Phàm không để ý tới ta.
“Ngươi!” Ta hận chết.
“Nếu như vậy, phiền toái tiểu ca cởi quần áo ra, ta lại xem……”
“Tử lão nhân, ngươi có để yên cho ta không?!” Ta rốt cuộc nhịn không được.“Ta cũng không phải hầu tử, cho ngươi xem đùa sao?!”“Ta là nhìn ngươi tuổi lớn, cho nên mới vẫn nhường nhịn, ngươi cũng không được quá phận nga!”
Lão đại phu hiển nhiên là bị ta dọa, người run run xmé nữa ngã khỏi ghế. Vị tiểu ca này trung khí mười phần, ta xem không có trở ngại gì, ta viết mấy đơn thuốc bồi bổ khí huyết là được rồii.” Rồi ôm hòm thuốc bỏ chạy.
“Tuổi một bó to, mà động tác chuồn vẫn nhanh nhẹn.” Ta nhìn bóng dáng đại phu nói. Sau đó thần sắc cứng đờ, nhớ tới trong phòng còn có một cá nhân, hơn nữa vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-kiep/1575468/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.