Bất ngờ, trên nền mây đen âm u có những dải màu xanh đỏ thu hút tầm mắt của hắn, nhìn kĩ lại, thì ra là mười mấy con diều đang bay lượn.
Từng con diều đang bay lượn trong cơn gió dữ dội, như muốn dứt khỏi sợi dây ràng buộc, những màu sắc sặc sỡ bắt mắt như tô điểm thêm cho bầu trời Vũ Mặc hiên bớt đi phần ảm đạm.
Lãnh Kỳ Túc hai mắt nhíu lại, đây không phải là những con diều ngày lễ đó hắn mua cho Mặc Sương hay sao?
Nhớ đến nữ nhân ấy, tim hắn không kiềm được mà co thắt lại, cũng chẳng biết bây giờ nàng ta như thế nào?
Hắn có thể cứu nàng, nhưng lại không thể cứu.
Tâm tư của kẻ hạ độc hắn hiểu rất rõ, nhưng cũng chính vì vậy hắn lại càng không thể hành động bừa bãi.
Trong cuộc minh tranh ám đấu chốn cung đình này nàng chỉ có thể là vật hy sinh mà thôi.
Đây cũng chính là lý do hắn không lui tới U Mai uyển thêm lần nào nữa. Kỳ thật, hắn đã giết qua ngàn vạn người, nhưng chẳng hiểu vì sao, hắn lại không biết dùng thái độ nào để đi gặp một người sắp chết là nàng.
“Vương gia, người muốn đi U Mai uyển nhìn một chút không? Nghe nói, tình trạng của Vương phi vô cùng không ổn!” Không biết từ lúc nào, Linh Lung đã đứng sau lưng hắn, trong tay cầm một cây quạt. Nàng cũng đang ngước nhìn những con diều trên trời, thần sắc miên man.
“Vậy sao?” Lãnh Kỳ Túc không trả lời, chỉ nhếch mép cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-ke-quan-co-vuong-phi/3300339/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.