“Thái hậu nương nương”, một cung nữ chạy nhanh vào điện, và trong lòng nàng ta đang ôm một con mèo toàn thân trắng muốt.
Thái hậu nương nương nhìn sang, hai mắt bất chợt sáng rực, kinh hỉ muôn phần nói, “Ôi trời ơi! Thúy nhi, ngươi tìm thấy nó ở đâu vậy?”
“Thưa nương nương, ở ngự hoa viên ạ! Nô tỳ đi ngang qua, vừa đúng lúc thấy nó đang nằm trên cỏ phơi nắng!”
Thái hậu phì cười, “Cái con vật này thật biết hưởng phúc mà, chỉ biết khiến ai gia lo lắng, ta còn tưởng rằng thứ tinh quái này đã chạy ra ngoài cung rồi ấy chứ!”
“Đến đây, đến đây nào, thú cưng yêu dấu của ai gia, nhớ chết đi được mà!”, vừa nói, bà vừa giang rộng hai tay, gương mặt tràn đầy vẻ chiều chuộng thương yêu.
“Vâng!”, nô tỳ đó tiến lên, đem con mèo nhẹ nhàng đặt vào lòng Thái hậu. Bà vuốt ve bộ lông trắng muốt của nó, rồi như vô tình đem chiếc nhẫn mai đồi mồi (1) đưa đến trước mũi của nó.
Trong phút chốc, đôi mắt đen láy của con mèo đỏ như máu, bất ngờ “meow” một tiếng, nó nhảy ra khỏi lòng Thái hậu, tung thân một cái, không xiêng không lệch nhào thẳng đến chỗ Mặc Sương đang ngồi cách đó không xa.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, ai cũng không kịp có phản ứng gì, cứ đứng đó ngây ra như tượng.
Mặc Sương kinh sợ, nhanh chóng đứng lên tránh đi nhưng đã quá muộn. Con mèo như phát điên đó cứ thế nhào đến trước mặt nàng, dùng bộ móng vuốt sắc bén hung hăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-ke-quan-co-vuong-phi/3300330/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.