Nhớ lại ánh mắt đêm qua khi hắn truy vấn thân phận của nàng, Mặc Sương không kìm được toàn thân run rẩy một trận.
“Bách Hợp...” nàng ngồi dậy hướng ngoài cửa kêu lớn.
“Nô tỳ ở đây, Vương phi có gì căn dặn ạ?”, Bách Hợp tiến vào thắp sáng cây nến trên bàn.
“Bây giờ là canh mấy rồi?”, Mặc Sương giả vờ dụi dụi đôi mắt nhập nhèm của mình, không quên kèm theo một cái ngáp dài, “Vương gia có ghé qua không?”
“Bẩm là giờ Tý ạ. Vương gia khi nãy có ghé qua, nhưng thấy Vương phi đã tắt đèn đi ngủ rồi cho nên không vào”
Tim Mặc Sương đập mạnh một cái, Lãnh Kỳ Túc thế nhưng có ghé qua? Một kẻ đa nghi như hắn chắc sẽ không nhìn ra việc nàng đã chuồn ra ngoài chứ?
“Vương gia bây giờ vẫn còn đang đánh cờ với Thập nhất Vương gia sao?”
“Nô tỳ cũng không biết nữa, nhưng mỗi lần các ngài ấy đánh cờ đều chơi đến rất khuya”
“Ồ vậy sao?”, Mặc Sương thở dài một cái, sau đó liền kéo chăn ngồi dậy, “Vậy ngươi thay ta chuẩn bị ít bánh ngọt đi!”
***
Trong thư phòng
Vân Triều Tịch đem tay của Lãnh Kỳ Túc đặt trên đầu ngực của mình, gương mặt nàng ta muôn vạn phong tình, còn ánh mắt thì tràn ngập sự mê ly, “Vương gia, thiếp thân chịu không được nữa rồi, chẳng lẽ ngài không muốn giúp thiếp sao?”
Lãnh Kỳ Túc cười trầm một tiếng, “Nàng thật sự muốn đến vậy?”
Vân Triều Tịch không trả lời, nàng chỉ dùng đôi con ngươi ngập tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-ke-quan-co-vuong-phi/3300317/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.