“Thân thể có nơi nào không khỏe không?” Vừa nói hắn vừa vén áo ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim trước bàn, gương mặt mang đầy ý cười mà nhìn nàng, trong mắt lúc chính là một loại yêu thương không thể che giấu.
Mặc Sương ngẩn ra, nàng đương nhiên hiểu ý tứ trong câu nói của hắn, nhưng mà điều đó càng khiến nàng nhìn không thấu tâm tư của nam nhân này. Rõ ràng đêm hôm qua giữa họ chẳng phát sinh chuyện gì, thế mà giờ đây hắn lại ở đây hỏi ra câu hỏi này. Phải chăng hắn đang cho nàng chút mặt mũi? Hay là vì một lý do gì khác nữa? Trong lúc không biết trả lời thế nào, nàng chỉ đành đỏ mặt ngượng ngùng mà lắc đầu.
Đúng lúc này, các tỳ nữ nối đuôi nhau tiến vào sảnh, các món ăn nhẹ, cháo cùng điểm tâm rất nhanh được dọn lên. Lãnh Kỳ Túc cười trầm một tiếng, sau đó hắn tự tay lấy một chén cháo đặt trước mặt cho nàng, “Nàng đợi cũng lâu rồi, mau ăn đi”, sau đó lại cúi đầu quậy cháo trong chén mình. Khi tình cờ thấy nàng vẫn cứ si ngốc ngồi đấy không ăn, hắn hơi nhếch mày hỏi, “Sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị của nàng à?”
“Không... không phải thế”, Mặc Sương cúi thấp đầu, nàng lén nhìn những nữ nhân bị cho ra rìa từ nãy giờ, không còn cách nào khác ngoài đành máy móc múc cháo lên ăn.
Về phần mấy nữ nhân kia, vì từ trước đến nay chưa thấy Vương gia ân cần với ai như vậy bao giờ, nên sắc mặt họ người này so với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/my-nhan-ke-quan-co-vuong-phi/3300315/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.